Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Chào bạn! đây là diễn đàn mới, có thể bạn chưa có nich, vậy hãy đăng ký nhanh làm thành viên (chỉ mất 1 phút)
Nếu bạn đã có tài khoản rồi thì đăng nhập ngay nào! Làm thành viên mới được ưu tiên nhiều thứ ^^
Quên mật khẩu click vào đây

Gặp khó khăn khi đăng ký tài khoản! hãy Chat với Admin nhờ tạo nich dùm

Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Hỏi đáp Yo Shop
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 [Game] Pikachu online (Trúc xanh)
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Eej in the dream ( thật cảm động ToT)
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Cry cry T-ara
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Thủy Tiên vẫn cực "hút" với trang phục kín đáo
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 [BLOG] Ngã...
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Nhật ký của mẹ
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Cùng treo avata ủng hộ Trường Sa - Hoàng Sa - Việt Nam
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Thu cuối
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 1309443216336660343_130_130 Hỏi đáp về Box Bàn tròn Yo

 Yoofam :: YOO! PARK :: Văn hóa đọc :: Đọc truyện ::Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4)
Alin
Admin
Admin
Alin
http://veryalin.forumotion.com/h1-page
Bài gửi Bài gửi : 739
Tiền na Tiền na : 8166
Thích Thích : 10

Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) Empty
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4) 13094433711435707121_130_130Mon Jul 25, 2011 11:52 pm

MÙA ĐÔNG KỶ NIỆM


Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả. Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông.
Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa.
Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn "cầu tre lắc lẻo" nên bạn tôi đành phải đi bộ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy.
Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn.
Hắn bước đến hỏi:
- Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy?
Tôi vẫn im lặng:
Hắn tiếp:
- La cà phải không? Anh về méc má cho coi!
Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: "Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào". Vì bụng đang đói nên tôi cau có:
- Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ?
Nói xong tôi định bỏ đi.
Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng "sát khí" trên gương mặt của tôi.
Hắn nói:
- Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy?
Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: "Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình... vân vân". Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt:
- Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ?
Hắn lại thản nhiên:
- Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không?
Nghe đến đây tôi nghĩ thầm: "Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?".
Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm "kì đà cản mũi" nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối.
- Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về.
Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ.
- Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu.
Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí...!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật "Tự nhiên sao cứ tự nhiên" ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện:
- Thôi được, tôi về nha anh.
Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: "Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng". Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến.
Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi:
- Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không?
Đang có chuyện bực mình lại gặp phải "kì đà" nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng:
- Lại là ông nữa à?
Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi.
Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: "Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S", thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng "ông" tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó.
Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: "Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ". Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ "anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần". Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi.
Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính.
Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.


Phạm Thị Tuyết Vân



EM KHÔNG MUỐN NÓI LỜI TẠM BIỆT


Chẳng ai hiểu được tâm trạng của em lúc này, anh có biết không anh?
Hôm nay, ngày cuối cùng em ở Hà Nội. Và ngày mai em sẽ được nghỉ hè. Chao ôi, năm mươi ngày hè nghiệt ngã làm sao. Em sẽ thiếu vắng bóng anh trong những ngày đó. Nước mắt chẳng làm vơi được nỗi lòng em yêu anh.
Ðến bây giờ, với em coi như đã hết. Anh đã rời xa Hà Nội, anh đã bỏ em, bỏ cả khu ký túc xá mà hàng ngày có em đứng ngóng trông. Thế là hết, niềm hy vọng cuối cùng của em là anh sẽ đến?! Vậy mà...
Sáng nay đi học, vô tình gặp anh nơi bể nước. Em đứng lại chào anh, vẫn chỉ là những câu chào hỏi xã giao mà lời yêu anh thì không sao thốt lên được. Anh là anh và em vẫn chỉ là em...
Cay đắng quá anh ơi, trong khi trái tim em muốn nghẹn lại vì yêu anh thì đáp lại chỉ là một nụ cười. Anh cười để em đau, cũng như em, nụ cười chẳng bao giờ được trọn vẹn kể từ ngày em biết rằng mình đã yêu.
Buổi học cuối năm qua đi một cách vô vị tẻ nhạt. Em lang thang về phòng, các bạn đã chuẩn bị ra về. Chỉ còn em, một mình em thôi, nơi góc hành lang ấy... Và hình ảnh của anh hiện ra, em cảm thấy sống mũi mình cay xè, và vô tình những giọt nước mắt lăn xuống, mặn chát...
Và em cứ đứng như thế, khép mình trong bức mành. Ðến khi nhìn thấy anh khoác ba lô về, em đã không còn đủ can đảm để đứng đó nữa, từng bước chân anh, chao ôi! Người con trai ấy...
Em bước vào phòng, nằm gặm nhấm nỗi buồn. Cơn mưa đầu hạ ập xuống như trút nước. Giông tố bắt đầu nổi lên bên ngào và nổi lên trong lòng em. Mưa có thể trôi đi tất cả, rũ bụi tất cả, nhưng mưa không thể xóa đi được hình bóng anh trong trái tim em. Và có lẽ cũng giống cơn mưa này, ngày ấy em gặp anh, để rồi bây giờ...
Kỷ niệm hiện về vỡ trào trong ký ức em. Và cho đến bây giờ và có lẽ mãi mãi sau này, nó sẽ chẳng bao giờ phai nhòa được, nó sẽ tồn tại trong tâm tưởng của em như một cái gì đó vĩnh hằng và bất biến.
Nhiều lúc em muốn quên đi tất cả để vui vẻ đón nhận một tình cảm mới nhưng không thể. Trái tim em đã giành hết cho anh rồi, còn đâu nữa mà giành cho ai hả anh. Người ta có thể lừa dối cái gì chứ làm sao lừa dối được trái tim khi mà tất cả em đã giành trọn vẹn nơi anh.
Thời gian là phương thuốc nhiệm mầu, nó có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng vết thương lòng nơi em, khó quá anh ơi. Ðã ba năm rồi còn gì, kể từ ngày em và anh gặp cơn mưa ấy, và đã ba năm rồi còn gì, em tự giấu kín tình cảm của mình với một trái tim đơn phương...
Ký túc xá đêm nay buồn đến rợn người vì thiếu bóng anh. Em cũng không biết ngày hôm nay mình đã khóc bao nhiêu lần, chỉ biết rằng lúc nào em cũng cay mắt.
Ngày mai em về, sẽ là những tháng ngày nghiệt ngã. Em sẽ luôn nhớ về anh. Cây khế sau hè kia có còn xanh không khi ta quay trở lại? Căn phòng này ta có còn được ở nữa không, và khung cửa sổ kia ta có còn được đứng đó để ngóng đợi anh nữa không? Tất cả, tất cả sẽ là kỷ niệm, là dĩ vãng, là của em.
Mỗi lần anh qua, trái tim em lại thêm nhói buốt. Anh chẳng bao giờ hiểu được rằng có một người con gái đã yêu anh.
Hãy nói gì với mùa hè này đi chứ cô bé? Lý trí mách bảo em như vậy. Trái tim em rung lên, em chỉ kịp viết lên tường dòng chữ của một trái tim đau nhói "I don't want to say goodbye for the summer, because I love you".


Thu Phong
(ÐH Luật HN)



DẬY SÓNG HÀM LUÔNG


Chiều nay, qua phà Hàm Luông lộng gió, nhìn sóng nước nhấp nhô vờn bóng những hàng bần sao bỗng dưng tôi thấy nhớ lại thuở mộng mơ cắp sách đến trường, nhớ lại những thân thương ngày tháng cũ. Và tôi cũng nhớ đến một người, anh Hòa.
Anh Hòa cùng quê và lớn hơn tôi ba tuổi. Mỗi sáng chúng tôi cùng nhau đến trường, qua phà Hàm Luông trùng trùng sóng nước.
Anh Hòa hiền lắm. Anh ít nói nhưng có khiếu kể chuyện. Chuyện anh kể làm người nghe cười ngặt ngẻo mà nét mặt anh thì vẫn tỉnh khô. Mắt anh Hòa rất đẹp và buồn, đến nỗi có nhiều lúc tôi phải kêu lên:
- Móc mắt anh Hòa đổi cho Minh đi!
Những lần ấy anh đã nhìn tôi đăm đắm rồi nói:
- Anh cho Minh tất thảy!
Anh Hòa không hề nói yêu tôi nhưng nhìn vào ánh mắt và cử chỉ của anh, tôi biết anh dành cho tôi thật nhiều tình cảm. Bài học nào tôi không hiểu, có anh giảng. Sách vở học xong anh đều bê hết cho tôi. Tình cảm của chúng tôi hồn nhiên và trong sáng như vầng mặt trời tinh khôi từng bắt gặp trong những sớm mai qua phà. Hình như trong tâm tưởng chúng tôi đều nghĩ rằng phải cố gắng học để hướng đến tương lai.
Nhưng... những nghiệt ngã cuộc đời đôi khi bắt những số phận nhỏ nhoi con người đành cam chấp nhận. Vì sinh kế, ba mẹ tôi chuyển nhà đi đến một tỉnh thật xa. Hôm chia tay, anh Hòa buồn lắm. Mắt anh vốn đã buồn lại càng buồn thăm thẳm. Ánh mắt ấy cùng cái siết chặt tay vội vã đã theo tôi suốt mấy năm liền. Tôi đã nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở về thăm xứ dừa xanh thơ mộng, thăm dòng sông Hàm Luông vỗ sóng rì rầm và thăm lại anh Hòa.
Tôi đã về lại sau những tháng năm dài đăng đẵng. Chẳng bao giờ tôi còn gặp lại anh Hòa được nữa bởi thân xác anh đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất lạnh mất rồi!
Tôi nghe kể: anh Hòa đã trở thành công nhân xây dựng có tay nghề. Một ngày giông bão ập đến đời anh. Tai nạn nghề nghiệp không lường trước, anh đã hy sinh để cứu tính mạng một số người. Bất ngờ và thảng thốt. Có lẽ trước đó anh không thể nào ngờ mình có thể chết giữa lúc tuổi thanh xuân, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi, khi anh chưa nếm trải hết bao thăng trầm của một kiếp con người.
Người ta truyền nhau về lòng nhân ái của anh. Còn tôi, ôm tập nhật ký của anh có những dòng chữ viết về tôi do người thân anh trao mà thẫn thờ, hụt hẫng. Lúc ấy, nỗi buồn dấy ngợp, tôi đã khóc thầm lặng mấy ngày liền...
Chiều nay, qua phà Hàm Luông trùng trùng sóng nước sao bỗng dưng tôi thấy nhớ lại nhiều điều. Ký ức ngủ quên. Lớp bụi thời gian xóa mờ theo năm tháng ngỡ tưởng đã phôi pha vì tất bật đời thường bỗng dậy lên rung lòng theo sóng nước. Tôi nhớ quắt quay thuở mộng mơ cắp sách đến trường. Nhớ đến người con trai đầu tiên trong đời với những vụng dại rụt rè thời mới lớn. Người đó đã vĩnh viễn đi vào cõi xa xăm.
Xin một lần được đặt đóa hồng tưởng tượng lên mộ anh đang nằm quạnh hiu ở một góc quê có bóng dừa xanh mát rượi. Xin vẫy tay chào dòng sông Hàm Luông quanh năm vỗ sóng nơi đã chở che biết bao kỷ niệm thời-áo-trắng-của-tôi.


Nguyễn Thị Thanh Nga
(Bến Tre)



XA RỒI ÁO TÍM SÔNG HƯƠNG


Lâu lắm rồi em nhỉ?!! Nơi phương xa em nào biết có những chiều tôi lang thang trên sông Hương. Huế bây giờ vẫn thơ mộng như ngày nào, dòng sông Hương vẫn lãng mạn u buồn, con sóng nhỏ dịu dàng, mơn man gợi lại một cái gì đó rất xa xôi...
Dòng sông lặng lẽ trôi đi như thời gian. Con sóng như vẫn dịu dàng hồn nhiên như em ngày nào đó. Nhưng sóng làm sao biết được bên dưới cái dịu dàng, êm đềm kia là tất cả nỗi nhớ nhung, là cõi lòng, là kỷ niệm, là tình tôi dành cho em đang dậy sóng...
... Em áo tím thướt tha, phong thái thanh cao, dịu dàng, rất... thiếu nữ và rất... Huế, nón lá che nghiêng nửa mái tóc thề, e lệ, duyên dáng... Ngay từ phút gặp gỡ ban đầu, em đã làm tôi ngẩn ngơ...
Ngày ấy Huế vẫn thơ mộng, sông Hương vẫn dịu dàng, êm đềm như em vậy đó!
Chiếc nón bài thơ và tà áo tím của em đã thật sự cuốn hút tôi. Tuổi dại khờ của tôi gắn liền với một thời tôi đã đón đưa em mỗi buổi chiều tan học. Nhìn lại cuộc đời mình tôi nhận thấy những tháng ngày đó là thời gian đẹp nhất của đời tôi, và ngày ấy, nắng chưa nhạt màu và tôi còn yêu đời trẻ trung lắm!
... Em chợt đến, chợt đi như là gió, một chiều tan trường, em nói sẽ đi xa, xa mãi mãi, tôi thẫn thờ nghe lòng mình sụp đổ. Trời đã tắt nắng từ lâu, em ra đi quên nói lời từ giã, em sợ tôi sẽ thấy được những giọt nước mắt của em... Và giờ phút chia ly chóng vánh trôi qua...
Tôi và em đã trải qua một đoạn đời và chắc chắn em sẽ không bao giờ trở lại với dòng sông này nữa, hàng cây sẽ u buồn xơ xác theo tháng năm và chỉ một mình tôi ở lại với dòng sông buồn trầm mặc, với những chiếc lá khô rơi rụng lả tả bên đường...
... Tám năm rồi đó em! Có những chiều cô đơn tôi ôm đàn ngồi hát: "tôi có người em sông Hương núi Ngự..." mà nước mắt mặn môi. Bài thơ ngày nào tôi viết tặng em bây giờ vẫn còn dang dở bởi vì thiếu em, vì thời gian là những cơn gió vô tình miên man thổi tới... Tất cả đã xa, xa lắm rồi!
Tôi đang nhớ lại những ngày tháng xa xưa đó và hoài niệm về em: Một thời áo tím thơ ngây nhưng cũng đầy đắng cay, chua xót. Biết ở nơi xa xăm nào đó, em có nhớ đến ngày xưa? Một thời mà tôi và em đã...
Gió từ mặt sông vẫn thổi lên mát rượi, vương lòng tôi vang vọng mãi một khoảng trời xưa!...


Cao Minh Thanh
(Ðà Lạt)



Tưởng Rằng Ðã Quên


"Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên. Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm..."


Mỗi khi nghe bài hát này tôi lại nhớ về mối tình đầu của mình như thực như mơ khi trái tim lần đầu biết rung lên. Người ta thường tặng một bông hồng cho tình đầu. Nhưng tôi nghĩ tình đầu của tôi với anh không hẳn chỉ là bông hồng cũng chẳng là trái đắng. Nó giống như tách cà phê ngày chủ nhật mà vị ngòn ngọt đăng đắng của nó còn mãi trên môi.


Hồi ấy, anh gầy và rất cao. Ðôi mắt xếch. Miệng cười có duyên. Tôi chỉ đứng ngang cằm anh thôi. Vì vậy mà bạn bè hay cười chọc tôi "Muốn hôn anh, em cần phải có một cái thang". Tôi xấu hổ giấu mặt trong bàn tay. Anh nhìn tôi cười tủm tỉm, trả lời lại tụi bạn một cách ranh mãnh "Chỉ cần cô ấy nhón chân lên một chút thôi mà!". Lúc ấy, anh ăn nói bạo dạn thế, chứ hồi mới quen nhau anh chỉ dám nhìn tôi thôi - Mà nhìn lén mới "chết" người ta chứ.


Anh và tôi cùng một khối học quân sự. Buổi tập đầu tiên, tôi bắt gặp anh nhìn lén mình và ngay lập tức anh quay đi chỗ khác. Tôi muốn chọc ghẹo vào bộ mặt thích nhìn "người ta" nhưng lại giả vờ ngó lơ chỗ khác ấy. Những buổi tập ngoài trời làm nước da tôi rám thứ ánh nắng cuối hạ. Bãi tập bao la cỏ tha hồ bứt bỏ vào miệng nhai nhai. Nắng gắt. Tôi kéo vành mũ sùm sụp, mồ hôi vẫn rịn ra ướt nhẹp tóc. Tôi liếc nhìn anh - Vì anh là trưởng khối - và len lén bỏ vào gốc cây trứng cá ngồi chơi.


Khi tôi sắp sửa hái được trái trứng cá chín nhất thì cành cây tự nhiên rung lên và tuột khỏi tay tôi. Giật mình quay sang đã thấy anh đứng cạnh, với chiếc súp-lê lè kè nơi anh. Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào tôi, trái tim trong ngực tôi nhảy điệu "Rumba".


- "Không nghe tiếng còi tập trung hả bé?".


Hứ? Dám gọi tôi là "bé" ư? Trái tim tôi bắt đầu giận dữ. Nó sắp sửa nổi loạn. Chợt thấy anh đứng nghiêm một hồi còi lấy "tác phong quân sự" hù "người ta". Tôi nín thở. Cơn gió mát nào chợt thoảng qua cho nhành cây rung rinh. Tim tôi dịu xuống. Anh nhìn lên trái trứng cá mà tôi chụp hụt và nheo mắt cười:


- "Mê ăn trứng cá đến quên tập. Sau này hổng ai đi thi dùm đâu nhé!".


Tôi lom khom nhìn anh, chu môi cười. Bất ngờ anh hô to:


- "Nghiêm. Ðằng sau: Quay!".


Anh đã kéo tôi trở lại với bãi tập như thế đấy.


Một ngày hai buổi phơi mình dưới ánh nắng gay gắt như bà mẹ chồng khó tính, cái nhìn chia xẻ của anh làm tôi thấy vui. Một sức sống mới tràn ngập trong trái tim bướng bỉnh của tôi và một chút sợ hãi mơ hồ khi tôi nhận ra chỉ mình anh có thể làm nó ngoan ngoãn. Tôi hiếm còn dịp trốn đi chơi bởi chiếc áo tím của tôi đã trở thành mục tiêu quan sát của anh suốt buổi tập. Sau này anh bảo "Ở em có cái gì đó hay hay. Như giọt mưa thu lạc vào giữa hạ. Màu áo tím nhạt nhòa em mặc cũng làm cho cả trời chiều bãng lãng...". Anh nhướng mắt và tay ra dấu một cái gì đó khó diễn đạt.


Hồi đó, mấy đứa bạn tôi đều gọi anh là "sếp!". Mỗi khi anh đi ngang, tụi nó đang tụm lại nói chuyện chợt giãn ra:


- "Í, tập đi! Sếp đến kìa!".


Anh lướt mắt một vòng và dừng lại trước tôi:


- "Này, đi 1-2 gì cứ như nhảy "cha cha cha" thế?"


Tôi mím môi, đứng yên. Anh chạm vào tay tôi:


- "Ðánh tay phải như thế này nè!".


Tôi nhăn nhó vặn vẹo anh:


- "Cứ làm như "Sếp" là có quyền nắm tay người ta không bằng. Dễ ghét!".


Hôm ấy, trời chợt đổ mưa. Cơn mưa đi lạc cuối mùa. Chúng tôi được lệnh vào giảng đường học lý thuyết. Bài học hôm ấy có đề "Bản đồ địa hình quân sự". Thầy giảng bằng micrô khi to khi nhỏ, khi ồm ồm khi the thé. Tôi lơ đãng nhìn ra những giọt mưa tong tong ngoài cửa kính. Bầu trời như có sương mù Ðà Lạt. Những nóc nhà cổ kính nép mình san sát nhau. Tôi ngước nhìn ống khói của một ngôi nhà gần nhất. Trên đó có một tổ chim... Anh đem đến tấm bản đồ biểu tôi xem các ký hiệu ghi trên đó. Tôi muốn chỉ cho anh xem tổ chim nhỏ xíu trên cao nhưng kịp dừng lại vì chẳng biết đâu anh sẽ nghĩ tôi vớ vẩn như trẻ con. Tôi đem trả tấm bản đồ. Anh nheo mắt hỏi:


- "Thủy chỉ cho tôi con đường đến trái tim ngắn nhất đi?".


Tôi nghiêng đầu cười:


- "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim "người ta" băng qua dạ dày!".


Anh dụi tắt điếu thuốc:


- "Ðấy là đường mòn đã cũ mà ai cũng biết là không hề đến đích."


Tôi nhăn mặt vì không tìm ra câu trả lời. Anh đứng lên kéo tôi đi uống nước. Anh nói nhiều, thỉnh thoảng giơ tay diễn đạt nhưng tôi chẳng nghe gì cả. Ðầu óc tôi trôi tận đâu đâu, chỉ còn cảm giác được che chở khi đi bên anh. Và khi anh nắm tay tôi, mắt anh nồng nàn giữa một ngày mưa. Tim tôi nhảy điệu "slow" dìu dặt, hổn hển như khi leo lên một con dốc.


Bốn tuần quân sự trôi qua. Một thời gian rất ngắn để anh đi hết con đường đến trái tim tôi. Ngày ra thao trường thi bắn, tôi mím môi bóp cò ba phát trúng tâm. Vai tôi bị giật lùi khi bắn, đau nhói nhưng tôi vẫn cười rất tươi:


- "Anh thấy em bắn giỏi không? Nhưng anh đừng sợ, em không bắn vào tim anh đâu!".


Anh cười chỉ vào ngực mình:


- "Ðau lắm, chắc là anh không sống nổi!".


Chúng tôi hẹn hò suốt mùa thu. Mùa thu lá đổ nhưng không buồn như trong bài hát. Những cơn mưa bay chỉ đủ làm ướt tóc tôi khi hai đứa dạo chơi. Lũ bạn nhìn tôi ranh mãnh "Thế nào? Hắn cúi xuống hay mày nhón chân lên?". Tôi cười tha thứ cho mọi lời châm chọc bởi khi yêu người ta dễ dàng tha thứ lắm!


Ngày chủ nhật anh dành riêng cho tôi. Ðiều đó đã như một thói quen. Khi tôi ra mở cửa, anh vụng về dấu một bông hồng sau lưng. Anh ngồi nghe nhạc và tôi tự tay chế cà phê. Suốt tuần, tôi chờ đợi mỗi ngày chủ nhật, tôi tự cho phép mình hưởng trọn nó với tất cả sự ngọt ngào. Tôi đã ví tình đầu của mình như tách cà phê: ngọt và đắng ngang nhau. Nếu lỡ tay bỏ nhiều đường, chỉ cần ngọt thêm một chút tách cà phê sẽ trở nên vô vị. Anh thích uống cà phê tôi pha bởi bao giờ ngọt và đắng cũng ngang nhau. Nhà anh khá giả, gia đình tôi cũng chẳng khó khăn. Chúng tôi nói với nhau về một tương lai mà cả hai sẽ cùng tự lập. Tôi cúi mặt mân mê những cánh hoa nghĩ về một mái ấm giữa mùa đông. Chúng tôi đang bước sang năm thứ hai đại học.


Mùa đông năm ấy đã đến, mưa rả rích buồn. Tôi ít đến nhà anh - chỉ những lần anh năn nỉ - bởi ở đó tôi không được thoải mái lắm. Mẹ anh nhìn chằm chằm vào cây thánh giá tôi đeo. Tôi hoảng sợ trước ánh mắt lạnh lùng của bà và tưởng tượng ra một ngày tôi sẽ quỳ van xin bà cho tôi được yêu anh. Chỉ nghĩ đến chừng ấy đã khiến tôi bỏ chạy. Anh trở nên lầm lì và hút thuốc nhiều hơn. Anh là người con hiếu thảo. Tôi biết nên tôi đau khổ một mình. Tôi giận mẹ anh, hờn trách mọi người. Tôi ghét mùa đông dài lê thê. Chủ nhật, thói quen đến nhà tôi, anh vẫn giữ. Anh hỏi gì tôi vẫn cứ lặng thinh. Anh thường ngồi im và hút thuốc liên tục. Tôi ngăn lại và anh bỏ về. Ðóng cửa như cái máy, tôi quỵ xuống và bật khóc. Tôi sẽ tặng tình đầu của mình một bông hồng, giá mà tôi xa anh từ đấy...


Sau Tết, anh vui vẻ báo tin: Mẹ anh đã chấp nhận tôi! Tôi những tưởng tình đầu của mình trở thành "vĩnh cửu". Cho đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi: tại sao chúng tôi xa nhau? Ðó là quy luật của những mối tình đầu hay là sự khờ dại của trái tim non trẻ? Tôi vẫn giữ thói quen uống cà phê vào ngày chủ nhật, giờ đây tôi thích uống đắng nhiều hơn. Mẹ bảo "uống cà phê có hại" nhưng tôi không bỏ được cũng như không thể quên mối tình đầu tưởng chừng đã lùi sâu và dĩ vãng, vẫn mãi dư âm day dứt khi trời bất chợt vào thu...



Nguyễn Phan Dạ Vỹ




Những Bông Hoa Không Ngủ


Ðó là ngày tôi về với mây thấp trên vai và mắt đầy những chiều cao lung linh nắng. Ðó là những chuyến mưa cuối hạ đầu thu đã bắt đầu nhỏ hạt, giăng mịn trên tầng lá sầu đông vàng rực rỡ như những nét nhấn bất chợt trong họa phẩm "Thu vàng" của Lê-vi-tan. Hình như hương một mùa mưa cũ còn vương lại mơ hồ như hương tóc em, ngày xưa, thuở tình còn rất mới. Thoắt chốc, đã mười năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã thành con sóng vỗ, từng đêm vọng mãi bãi đời này. Tôi đợi mùa thu về để cùng trở về. Bất chợt cao nguyên đẹp đến não lòng giữa một ngày tháng chín. Về đây là vùi quên tất cả và... nhớ lại tất cả.
Ðó là phố của những miền ký ức mù tăm, của thảo nguyên ngang tàng nắng gió, của những mùa ngô đồi cũ. Ðó là phố của bụi đỏ mưa dầm, của những con đường dã quỳ, loài hoa hồn nhiên rực rỡ thắm mãi trong ta ngày chuếnh choáng buồn. Và đó, cũng chính là ngày ta về những chiều biêng biếc khói thu. Khói của tôi xưa gày nhẵn ná thun quàng cổ lang thang một trưa nào nhóm lên bất chợt, một chiều nào đốt bằng lá thông và phân bò khô dụ những chú bọ rày bay ra sớm. Khói của một nơi chốn nào bay lên không biết nữa, mơ hồ và loang tím mắt nhìn mà em gọi là khói thu và quả quyết rằng chỉ cao nguyên mùa này mới có. Buổi chiều ngoại ô có những quán cà phê ngon và tuyệt đẹp. Có thể nhìn suốt chiều dài một con đường rưng rưng hoa muống vàng nở muộn. Ðêm ngồi nghe những bài Tango một thời đã cũ, dỗ lòng những kẻ xa quê mong ngày về cố quận...
Tôi trở lại bên kia đồi ngang qua khu vườn xanh, dẫu biết rằng em không còn ở đó. Nơi có ngôi nhà trắng và chiếc xe thổ mộ. Khắc khoải tiếng ngựa hí sau những chuyến đời mỏi mệt và đàn bò thiu thiu ngủ hiền triết cuối ngày. Nắng đã vàng rực trên đồi tháp chuông cao. Thảng thốt, một chút nhớ Pau - tốp-xki, một chút buồn Cung Tiến. Ðã xa lắm rồi ngôi trường cũ. Mắt học trò trông theo. Và em, xa lắc xa lơ một cuộc tình mà vẫn chập chờn sương khói. Tôi sẽ nhặt sỏi trứng bỏ đầy những ngăn kỷ niệm giữa tôi và em. Tất cả đã ngủ vùi, chỉ còn lại những bông dã quỳ là còn thức đợi mặt trời. Thôi nhé! Một đóa quỳ vàng cho tình đầu khuất lấp nghìn trùng.
Những lối đi không nhau bây giờ đã sum suê mùa hạ.


Vũ Duy
(Buôn Ma Thuột)



Nỗi Ðau Thầm Lặng


Anh T!
Vậy là tròn tám năm em xa anh, trong tám năm đó cuộc sống của em luôn thanh thản nhưng tâm tư dằn vặt khôn nguôi, hình ảnh anh chiếm chỗ muôn đời trong ngăn tim kín đáo khỏe mạnh còn lại của em!
Anh T!
Những lúc làm việc và cả ngoài giờ em luôn có anh kề bên: tấm ảnh anh trong xắc tay của em, tấm ảnh anh tặng một năm sau khi quen em. Em luôn nhớ dáng đứng thanh cao, trầm tư, khóe môi hơi trễ xuống, một chút cao ngạo khinh đời của anh, hay một nét riêng của anh từ lúc sinh ra?! Em nhớ lúc đầu quen em, anh có một thái độ rụt rè, e ngại như một chàng trai mới lớn, mặc dù anh đã hai mươi tám tuổi!
Em bật cười làm anh ngơ ngác, em càng cười dữ! Một kỷ niệm khó quên anh nhi? Hằng tuần, chúng ta có một buổi nghĩ về nhau, quan tâm nhau đến những điều nhỏ nhặt nhất...
Anh T!
Anh nhớ khi chúng ta quen nhau đã năm năm, nghe anh hỏi cưới em, em không ngạc nhiên, biết đón nhận cái gì đến, sẽ đến, em tự hỏi lòng có xứng đáng sống suốt đời khi lấy nhau, không bị tác động ngoại cảnh và biết chắc rằng em không thể nào có con được!? Em hơi sững sờ khi anh quyết định sống chung với em trong tình trạng sức khỏe của em hiện tại. Như anh đã biết, một năm sau khi quen anh, em đã nói hết những khiếm khuyết của em rằng em bị hẹp van tin tâm thất phải, thể tạng yếu ớt, bác sĩ đã ân cần khuyên bảo em không nên lập gia đình, nếu lập gia đình, trước nhất em có nguy cơ đột tử nếu sinh con, và cho dù em qua khỏi thì đứa con đầu lòng sẽ chết yểu, anh còn nhớ chứ?...
Anh T!
Thú thật lúc đó anh làm em hơi choáng một tí, em hiểu anh là một chàng trai cao thượng, vị tha. Nhưng lúc đó em nghĩ rằng có một vật cản vô hình, đó là gia phong lễ giáo của gia đình anh không chấp nhận được! Em rất sợ điều ấy, họ sẽ nghĩ xấu về em, thêm một lẽ nữa, khi mà bà con họ hàng ngoại của anh thuộc chi phái Hoàng tộc, họ sẽ nghĩ: "Gái không con như hoa độc trong rừng". Sẽ đau xót cho em lắm.
Em không sợ anh hắt hủi em, năm năm cũng đủ đo lòng chung thủy của anh, em yên tâm là một người vợ hiền. Vì lý trí lấn át nên em phải xa anh. Anh hiểu? Em đau lòng như muối xát khi phải âm thầm đi xa mà không một lời nhắn gởi.
Anh biết không, lúc lên đường về quê ngoại, một thành phố xa Huế đến cây số ngàn, một nơi anh không biết được. Em muốn anh có được một hạnh phúc bên một người vợ toàn vẹn, lý trí và tình cảm luôn có đôi, họ hàng anh thỏa mãn, mặc dù tâm tư em giằng xé vì anh, nhưng em tin rồi thời gian sẽ làm nguôi tất cả. Lúc đó, những tuần đầu em khóc hết nước mắt, sút đến bốn ký lô, anh đã biết rằng em vốn nhẹ cân, sút chừng ấy cũng đủ cho em "đi tàu suốt".
Anh T, bây giờ em đã quân bình lại tinh thần lẫn thể xác sau ba năm, bây giờ em đang công tác ở Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh, những công tác từ thiện làm em không còn thì giờ để mà hồi tưởng, những chuyến đi dài ngày không làm em mệt mỏi, nhưng hình ảnh anh vẫn theo em vào giấc ngủ! Còn anh, hiện giờ đã tìm được một nửa của anh chưa? Em nghĩ con trai phải có gia đình mới tồn tại bền vững, em là gái sống độc thân nên dễ hơn anh nhiều.
Anh T, hãy vì em, vì gia đình anh, vì tương lai, hãy kiếm tìm một cô gái chung thủy, khỏe mạnh, cùng anh đi hết quãng đời, em không buồn đâu, vui cùng anh nữa kìa! Nếu đang có hoặc sắp có, tin cho em biết để chúc mừng chị ấy, và chị ấy sẽ là bạn đồng giới thân nhất của em! Thế nhé! Em chẳng có gì hơn, cầu chúc anh vững bước trên đường tình ngày mai...
Siết chặt tay anh! Em.


Nguyễn Tiêu
(Vỹ Dạ - Huế)



Hình Như Là


Tất cả, có lẽ đã ngủ yên trong quá khứ nếu cô học trò nhỏ bé của em không phải là Hoa Hồng. Một nữ sinh lớp mười xinh xắn, dễ thương và mộng mơ y như em ở cái tuổi mười sáu ngu ngơ ấy.
Hoa Hồng là hình ảnh của em trong tháng ngày xưa cũ. Cũng bỡ ngỡ, sung sướng lẫn bồn chồn trước cổng trường trung học và con tim mười sáu đã rung lên những nhịp đập dại khờ trong giờ Anh văn với thầy giáo trẻ có cách phát âm chuẩn và giọng nói trầm ấm.
Ngày ấy, em thấy mình yêu môn Anh văn chi lạ! Em luôn ngóng chờ ngày thứ ba và sáu để được học Anh văn, hay để nhìn thấy người? Hình như là cả hai.
Có ai thích một người nào đó mà không muốn người ấy để ý đến mình? Cũng có đấy. Ðó là em.
Khác với những nữ sinh cùng lớp (và cũng là những người ái mộ người), em không hề rụt rè khi bị người gọi, không e lệ mỗi khi bắt gặp ánh nhìn vu vơ của người và cũng không vội vã vuốt lại mái tóc khi trống báo hiệu chuyển tiết vang lên. Ðó là những hành động mà em cho là "gây sự chú ý".
Chắc là một đứa con gái dễ ghét vô cùng với cái nhìn dạn dĩ, đôi khi hơi "khinh khỉnh" khi đối phương cố ý nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy.
Trong một lần tình cờ "bốn mắt nhìn nhau", em đã nheo mắt nhìn người như thách thức và cảm thấy vui thích khi người quay đi sau một lúc "đọ mắt". Nó như một sự chiến thắng. Thật là con nít.
Ðêm ấy em thao thức không ngủ được vì ân hận. Em tự cho mình là vô lễ vì ánh mắt ấy. Nhưng "xin chúa hãy tha thứ cho con", bởi vì người còn quá trẻ.
Em có sống trong niềm vui trẻ con ấy của mình, không màng đến những người bạn gái hay đứng ngoài hành lang để thấy người rồi nhận xét đủ điều, duy chỉ có đôi mắt nhìn người là giống hệt nhau.
Em như đang đi thong dong ngắm trời, ngắm mây trên một con đường bằng phẳng bỗng vấp phải một hòn đá khi ngày ấy chợt đến. Ðó là một thứ sáu vô cùng bình thường. Cũng bốn tiết học từ 12 giờ 30 đến 4 giờ. Cũng bốn môn học quen thuộc đó. Nhưng không khí rộn ràng hơn vì ngày mai là 20 tháng 11. Chẳng biết từ khi nào, ngày Tết của thầy cô cũng trở thành ngày Tết của học trò. Nhưng khác một điều là học trò dành hoa tặng cho thầy cô nhưng lại không được ai tặng hoa cho mình.
Nổi bật lên giữa những bông cẩm chướng đồng tiền hiền lành dễ thương là mười đóa hồng nhung kiêu sa của Lan Vy tặng "Thầy dạy Anh văn". Ðóa hồng biểu hiện nhiều khía cạnh của tình cảm. Nhưng, có lẽ mọi người đều hiểu theo nghĩa rõ ràng nhất, thông thường nhất của những hoa hồng mà hai người khác phái tặng nhau.
Ðêm ấy, về nhà em lại thao thức, những bông hoa đỏ thẫm ấy cứ ám ảnh mãi tâm trí của em cùng với vẻ mặt nửa e lệ nửa kênh kiệu của Lan Vy trước bốn mươi ba cặp mắt mở to ngơ ngác và sự vui vẻ bất thường của người khi ân cần nâng niu bó hoa ấy.
Với em, tòa lâu đài mà em đã cố công xây bằng những hạt cát trắng từ từ sụp đổ và được một cơn sóng bất chợt cuốn phăng ra biển khơi.
Lan Vy đã rất can đảm khi "nói" lên những điều nhỏ ấp ủ. Nhỏ đã vượt qua nhiều người (trong đó, hình như có em). Bây giờ, ngoài Lan Vy ra, tất cả đã trở thành "người đến sau". Ðiều ấy em hoàn toàn không muốn.
Sau "sự kiện" ấy, người không lên lớp với vẻ mặt lạnh lùng nữa. Sự thân thiện của người và Lan Vy cũng dễ hiểu. Lan Vy không những là hoa khôi của lớp mà còn là người học giỏi Anh văn nhất. Trong giờ học, thầy giảng bài bằng tiếng Anh, vì thế đôi khi, em cứ ngỡ người chỉ dạy cho vài ba học sinh và dĩ nhiên Lan Vy là người nổi bật hơn cả, nên hình như người chỉ dạy cho mỗi một người. Thú thật, em không thể nhìn người trong khi người như đang "nói bằng mắt" với người khác. Và những giờ Anh văn bỗng trở thành khó chịu với em.
Chiều hôm ấy, khi tan học em ghé vào nhà sách chọn quyển "Giúp học tốt Anh văn" và từ đó em tự học cùng với sự giúp đỡ của người chị. Cả nhà đều ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy em miệt mài ôm nào sách, nào tự điển và đã hiểu rõ bài trước khi được học. Không ai hiểu được lý do của sự siêng năng bất thường ấy. Vậy là, khi mọi người học thì em ung dung ngồi ngắm cây me tây xòa tán rộng ngoài cửa sổ hay đếm từng chiếc lá bàng đỏ rụng xuống trong mùa thay lá. Thật may mắn khi em không hề bị một trứng ngỗng nào trong suốt những ngày dài.
Rồi tất cả cũng dần qua đi. Lũ bạn quái ác không còn chọc ghẹo mỗi khi Lan Vy lên trả bài và em cũng không cảm thấy gì trong những giờ Anh văn, cả khi người nhìn em lạ lẫm (chắc người ngạc nhiên tự hỏi: đâu rồi ánh mắt khiêu khích?), em cũng không hề quan tâm đến người và Lan Vy.
Tất cả đã rất bình thường. Ðúng, rất bình thường.
Rồi thì năm học cũng kết thúc. Ngày cuối cùng, em cẩn thận đặt đóa hồng nhỏ nhắn đã ép khô vào hộc bàn. Ðóa hồng ấy em hái trộm ở vườn hoa nhà Ngoại hôm 20-11 và đã đem áp chặt vào quyển nhật ký.
Thôi thì hãy để nơi đây một chút khờ khạo của con tim mười sáu...
Giờ đây, Hoa Hồng đang ngồi trước mặt em, đôi mắt nâu mở to mơ màng.
Em có nên nói cho Hoa Hồng biết đó chỉ là một sự ngộ nhận trong những ngày tháng bồng bột không?
Em tự biết là em không thể khuyên gì Hoa Hồng, bởi tình cảm đến và đi như những dòng nước, không có gì có thể ngăn cản được.
Tình cảm ấy vô cùng trong sáng và tươi đẹp khi xuất phát từ con tim thiếu nữ.
Cho đến bây giờ, em vẫn còn tự hỏi, ngày xưa, em chỉ đơn thuầu rung cảm trước những điều có vẻ hay hay, hay đó chính là những tình cảm đầu tiên của mình dành cho một người khác phái.


Sớm Mai


 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3)
» Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p1)
» Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p2)
» [Truyện ngắn] Anh - Người hàng xóm đáng yêu p4
» Truyện ngắn: Khoảng cách từ yêu đến yêu
Yoofam
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
Yoofam :: YOO! PARK :: Văn hóa đọc :: Đọc truyện :: Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4)-