Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Chào bạn! đây là diễn đàn mới, có thể bạn chưa có nich, vậy hãy đăng ký nhanh làm thành viên (chỉ mất 1 phút)
Nếu bạn đã có tài khoản rồi thì đăng nhập ngay nào! Làm thành viên mới được ưu tiên nhiều thứ ^^
Quên mật khẩu click vào đây

Gặp khó khăn khi đăng ký tài khoản! hãy Chat với Admin nhờ tạo nich dùm

Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Hỏi đáp Yo Shop
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 [Game] Pikachu online (Trúc xanh)
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Eej in the dream ( thật cảm động ToT)
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Cry cry T-ara
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Thủy Tiên vẫn cực "hút" với trang phục kín đáo
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 [BLOG] Ngã...
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Nhật ký của mẹ
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Cùng treo avata ủng hộ Trường Sa - Hoàng Sa - Việt Nam
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Thu cuối
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1309443216336660343_130_130 Hỏi đáp về Box Bàn tròn Yo

 Yoofam :: YOO! PARK :: Văn hóa đọc :: Đọc truyện ::Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3)
Alin
Admin
Admin
Alin
http://veryalin.forumotion.com/h1-page
Bài gửi Bài gửi : 739
Tiền na Tiền na : 8170
Thích Thích : 10

Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) Empty
Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 13094433711435707121_130_130Mon Jul 25, 2011 11:45 pm


Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 13116100841650302438_574_0


CÒN GÌ CHO TUỔI EM?


Người yêu ơi!


Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em mong được gọi anh thế! Dẫu rằng giữa chúng ta, cả anh và cả em - chưa ai - dù chỉ một lần thốt ra lời yêu đương ngọt ngào ... Em biết và cả anh cũng biết! Ta trao nhau tất cả sự ngọt ngào của một tình yêu trong sáng nhưng cũng xiết bao gợi mở chân thành. Em đâu có ngờ rằng ngày hôm nay - chính niềm tin ấy đã giết chết em...!


Đêm chia tay - đêm cuối cùng của niềm hy vọng. Em chưa kịp nói cho anh những điều thầm kín nhất của lòng mình thì anh đã vội xa em. Chao ôi! Lúc ấy em mới biết rằng mình đã xây một tòa lâu đài trên đống gạch vụn. Lý tưởng ảo ảnh mà em đang xây lên bỗng sụp đổ hoàn toàn. Em đã rơi từ trên cao xuống cái hố sâu thẳm của lòng người, chết chìm trong đó mà chỉ mình với mình thôi! Không ai hay! Em không tin và cũng không dám tin vào những gì đang xảy ra chung quanh mình.


Tan vỡ! Chiếc ly pha lê đẹp tuyệt vời đã vỡ tan như tình yêu ngày nào anh dành cho em cũng không còn nữa . Trong cơn nức nở của lòng mình, em đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt cứ tuôn rơi ... Trước mắt em, mọi thứ mờ nhạt để rồi niềm đau ấy mỗi lúc một lớn lên... Trái tim em như đang chảy máu . Em cảm thấy thương mình hơn bao giờ hết! Em đưa tay áp lên ngực và tự dỗ dành mình như thể dỗ dành một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp...


* * *


Thời gian qua đi, em tưởng em đã quên được anh nhưng bây giờ thì em biết em đã lầm! "Thời gian có thể làm thay đổi mọi cảnh vật trên trái đất nhưng chẳng thể nào xóa được dấu vết của mối tình đầu trong trái tim".


Em đã không quên anh dù biết rằng đó là một điều sai lầm. Em đã dành cho anh quá nhiều tình cảm dù anh không hề xứng đáng...


Một bộ mặt đẹp trai ư ? Nó chỉ là cái vẻ hào nhoáng bề ngoài để che đậy những xấu xa, tầm thường và giả dối! Một tâm hồn cao thượng, một trái tim giàu tình cảm như em đã từng nghĩ ư ? Không! Đó chỉ là sự ngộ nhận của em!


Em cứ tưởng rằng anh là một người thiếu tình cảm thì anh sẽ biết trân trọng nó, gìn giữ nó... Nhưng em thật không ngờ chính anh lại là người chà đạp lên nó. Chỉ vì lòng kiêu hãnh của mình mà không ngần ngại đè bẹp trái tim em. Anh những mong rằng tất cả những người con gái phải qui phục trước anh để rồi anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn... Thật quá tầm thường và ích kỷ! Em không thể ngờ rằng đó là người mà em đã hy sinh quá nhiều kể cả khi mình đã mất đi, đã cho đi mà không hề hối tiếc.


Anh đã từng nói với em bao điều hứa hẹn... Từng làm cái thuẫn để che chắn cho em... Dù em không mảy may dựa vào chúng để sống nhưng em cần có chúng cho niềm tin của mình, cho những gì em đã dám làm, dám cho đi ... Nhưng cuối cùng thì em được cái gì?


Cứ gặp nhau, cứ nhìn thấy nhau, trái tim em như muốn vỡ ra thành từng mảnh, bao giận hờn tiếc nuối cứ trào lên, gào thét như những con sóng ngầm để rồi không còn gì hơn ngoài sự chua chát và cay đắng! Em đã tự biến cuộc sống mình thành cái bẫy, một cái lồng tù túng mà không đủ nghị lực để thoát ra .


Chao ôi, những giọt nước mắt mặn chát và làm đắng ngắt tâm hồn. Em đã phải trả giá quá đắt cho một sự khát khao những điều tuyệt vời nhất (một tình yêu trong sáng và đích thực). Lỗi là tại em! Làm sao em có thể thấy hết được những trắng đen ở đời ...? Mười bảy trong em vấp ngã!


Em biết rằng, khi em đã yêu anh thì tuổi thơ của em không còn nữa . Và khi em đã mất anh thì tuổi mười bảy của em cũng trôi qua ... Tất cả những gì còn lại chỉ là dấu vết của mối tình đầu trong sáng và đẹp như pha lê ...


Lương Thúy Hà
( Hải Phòng )



ĐIỆP KHÚC BUỒN


Đêm nay anh về, em lo sợ quá. Có lẽ tất cả rồi cũng trôi qua . Thời gian sẽ là phương thuốc thần xoa dịu vết thương trong tim anh. Anh nào biết, khi anh nói lời yêu, tim em không hề xao động, em đã cố gắng lắng nghe nhịp đập của con tim nhưng nó vẫn thản nhiên, chẳng mảy may lạc nhịp, chẳng ngân nga bài hát của riêng nó. Và em đã hiểu, cái mà em ngỡ là tình yêu đầu đời, chẳng bao giờ tồn tại . Mối tình học trò ngây ngô, khờ khạo nghĩ lại em cứ tự cười mình.


Ngày ấy anh như vầng hào quang chói sáng, cao lớn, rắn rỏi, xuất sắc về mọi phương diện, đã là niềm mơ ước của vô số trái tim, trong đó có trái tim nghịch ngợm, láu táu của em và em đã chờ đợi, đợi chờ mãi cho đến khi anh đã nói lên những lời của trái tim, vậy mà trong lòng em cứ dửng dưng. Lúc đó tình cảm của anh thật là mãnh liệt còn em thì lại sợ, nếu em nói câu từ chối, anh sẽ ra sao ?...


Và em đã nói dối, chẳng phải lần đầu tiên em nói dối, em đã từng nói dối một cách trơn tru nhưng sao lần này lời nói dối bật ra khỏi đôi môi một cách khó khăn, khi lời nói bật ra thì em đã không níu kéo lại được, nhìn anh rạng rỡ vì hạnh phúc em lại ray rứt trong lòng, lương tâm dằn vặt em lại không nỡ lừa dối anh, em sợ anh sẽ đau khổ hơn khi biết sự thật.


Em đã quyết định nói thật, nhưng lời nói thật của em đã làm tổn thương anh, em chỉ biết nói câu xin lỗi, em chẳng đo lường được phản ứng của anh. Anh đã chán nản đã buông xuôi tất cả, anh căm ghét thế giới này đòi sang thế giới khác, nơi đó anh sẽ được bình yên hơn. Em mong muốn em và anh sẽ là bạn bè nhưng anh lại từ chối em. Em đã mong anh hãy quên em như khi xưa em từng mong anh hãy nhớ đến em. "Tình yêu chỉ là một trò chơi cút bắt, suốt đời cứ mãi đuổi nhau, tìm nhau". Em cay đắng khi nhận thấy sự nhận xét của mình là chính xác, tình yêu chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Và em đã bất lực nhìn anh lao vút qua đời mình, lòng trống rỗng và vô vọng. Một cơn lốc đã đi qua đời em, trái tim em ngân lên một điệp khúc thật buồn.


Bây giờ em và anh ở hai phương trời khác nhau, em cảm thấy buồn và bế tắc trong suy nghĩ, làm người lớn sao thật rắc rối, khó khăn. Em lại thầm ao ước em nhỏ bé như thuở nào, mơ mộng về một cuộc sống màu hồng êm ả. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ, cuộc sống nhuộm một màu xám không hứa hẹn một điều gì tốt đẹp.


Bây giờ anh lại viết thư nói câu xin lỗi và anh sẽ mãi mãi chờ em, nhưng để làm gì? Anh hãy đừng chờ đợi dù biết là vô vọng, hãy đừng hy vọng ở một kẻ đã quay lưng. Em cầu mong anh hãy quên em như quên một kỷ niệm buồn. Hãy để câu chuyện chôn sâu vào dĩ vãng, đừng tuyệt vọng bởi cuộc đời này còn có ánh nắng, nó xua tan những cụm mây xám trên bầu trời, trả lại cho bầu trời một màu xanh hòa bình và hạnh phúc. Lúc ấy trái tim của anh sẽ ngân nga bài ca mà chỉ riêng một trái tim khác mới hiểu được.


Đông Giao
(ĐH Đà Lạt)



DƯỚI GỐC PHƯỢNG GIÀ


Em xòe tay hứng từng giọt mưa đầu hạ từ trên mái xuống. Những giọt mưa vỡ ra tung tóe . Bắn lên khuôn mặt rạng rỡ của em. Cô nhỏ thích mưa, rất thích đứng dưới hàng hiên nghịch nước. Ánh mắt lúc nào cũng long lanh và đôi môi chúm chím cười .
Tôi rời thư viện đến bên em. Nhìn ra bên ngoài cây phượng già đầu hạ đang đỏ rực từng chùm đong đưa dưới cơn mưa . Cả trường chỉ có mỗi cây phượng nằm sau thư viện. Khi mùa hoa thắm sắc, là lúc sinh viên tụ tập vào thư viện để học thi . Nhưng chỉ có nhỏ và tôi thường ra đứng ở hành lang đối diện với thư viện ngắm cây phượng. Vì cả hai khám phá ra, đứng ở góc hành lang ấy ngắm cây phượng thì đẹp nhất. Hai đứa tranh những chùm hoa mới nở xum xuê trên cây . Bao giờ em cũng nhiều hơn tôi . Tôi thân với em vì hai đứa tôi cùng "tần số". Nhưng em hồn nhiên, miệng khi nào cũng tíu tít. Bù lại cho cái bản mặt trầm ngâm khó gần của tôi .
Em có thể ngồi hàng giờ nhấm nháp cà phê cùng tôi, khi tôi chẳng nói câu nào em vẫn không giận. Thỉnh thoảng em bảo:
- Thảo cho anh Duy mượn 5 ngàn đi hớt tóc nhá?
- Lấy đâu ra tiền mà trả - Tôi lắc đầu từ chối .
Cô nhỏ nhéo lên vai tôi một cái đau điếng, rồi ra lệnh:
- Mai mà anh chưa cắt tóc là em nghỉ chơi luôn.
Mới đây mà tôi quen em mấy năm rồi . Tôi bắt đầu đưa tay ra hứng mưa, thật lâu tôi buột miệng:
- Dễ thương quá...
Em quay lại nhìn tôi, mắt long lanh thật lạ:
- Anh muốn nói cái nào ?
- Buổi chiều nay, cơn mưa, hoa phượng đầu hạ ...
Tôi bỏ lửng câu nói, phóng ánh mắt ra ngoài cơn mưa . Bỗng nhiên tôi im lặng, em cũng im lặng, nhưng mưa không im lặng, vẫn rào rạo chạy trên mái ngói . Thật lâu em nói nghe thầm thì:
- Sao anh dừng lại thế, em đang chờ mà!
- Và cả em nữa ... nhưng anh...
- Đừng nói nữa anh . Hình như mưa khiến người ta sống với kỷ niệm nhiều hơn. Chị ấy như thế nào hả anh?
- Không hẳn là kỷ niệm. Anh vẫn đang chờ đợi và tin tưởng vào tình cảm của mình.
- Em cũng đang chờ đợi thời gian đó thôi .
- Nhưng anh rất khó xử khi ai đó phải buồn vì mình. Em hiểu không?
- Không phải ai cũng đều chịu được thử thách lớn trong tình cảm. Anh biết vậy sao còn ích kỷ - Em nói giọng giận hờn, nghe như có tiếng mưa lẫn trong lời em nói .
Hình như tôi đã thở dài . Mưa vẫn rào rạo trên mái ngói . Hai đứa tiếp tục im lặng. Tất cả những cơn mưa chỉ làm tôi nhớ đến một cơn mưa đẹp nhất trong đời mà thôi . Cảm giác trong cơn mưa đẹp ấy, không có lần thứ hai . Nếu cố gượng ép thì có nghĩa gì đâu .
Ngày gần thi bài vở nhiều, không còn thời gian ngắm hoa phượng nữa . Thỉnh thoảng trong thư viện em đi ngang qua bàn tôi và để xuống một cây kẹo, không nói một lời nào . Phải chăng tôi quá ích kỷ!
Mùa thu ấy qua thật nhanh, bây giờ sinh viên đã khăn gói quay về gia đình. Chiều nay bỗng nhiên tôi muốn ngắm cây phượng trước khi về nhà. Sân trường im lặng. Hoa phượng rơi xuống đất như thảm đỏ. Qua thư viện, góc hành lang ấy đến rồi . Tôi ngẩng lên bắt gặp em đang đứng đấy, vẫn đôi mắt nhìn tôi nghe xao xuyến cả lòng. Chúng tôi nhìn nhau như thế, cùng im lặng.
Một cơn gió ùa đến. Trời lắc rắc mưa . Mấy cái lá vàng trên cây chao đảo rụng xuống. Gió thổi lớp thảm đỏ bằng xác hoa phượng bay lên. Tôi thấy mình có lỗi, một điều khó nói với em trong buổi chiều như hôm nay . Đang bần thần đứng đó, tôi nghe .
- Sắp mưa rồi Thảo ơi . Hái chừng này hoa thôi nha .
- Ừ, thôi đủ rồi . Cẩn thận kẻo té nghe Dũng.
Hắn đến bên em trao mấy nhánh phượng vừa hái .
- Có mấy nhánh hoa kia chưa tàn sao không để Dũng hái . Mấy nhánh này tàn gần hết, có lẽ nó nở từ đầu mùa hạ .
Em cầm cánh phượng, mắt buồn xa xăm. Phải chăng đó là chùm hoa em từng tranh với tôi . Bây giờ chúng xơ xác quá. Vẫn còn một vài nụ nở muộn như níu kéo mùa hạ đừng vội qua .
- Mình về Dũng.
- Trời sắp mưa rồi .
Rồi cơn mưa trút xuống. Tôi nhìn theo hắn chở em đi trên sườn ngang chiếc xe cuộc. Mấy chùm hoa trong tay em phất phơ xa dần trong chiều mưa . Tôi tựa lưng vào tường thư viện mặc cho mưa ướt cả người . Nhìn lên cây phượng, nó như già thêm vì xơ xác. Cuối mùa rồi còn gì! Mưa mát lạnh cả tâm hồn. Nghe thoảng niềm nuối tiếc trong lòng. Không biết mình tiếc điều gì? Một mùa hoa phượng vội qua, một kỷ niệm nơi góc hành lang giảng đường, hay một năm nữa của đời sinh viên qua mau .
Người con trai ấy quay lại, trao tôi mảnh giấy của Thảo . Bây giờ hắn cũng ướt như tôi:
"Chúc anh nhiều niềm tin nghị lực để chờ đợi ..."
Tôi gấp mảnh giấy nhòe đi vì mưa . Thầm chúc em may mắn. Rồi người ta cũng hiểu anh, em à.
Mưa vẫn chưa ngớt, mưa cuối hạ sao mà dai dẳng quá. Nhìn lại cây phượng già lần nữa, hình như tôi đã thở dài ...


Nguyễn Văn Đông
(ĐH Thủy sản - Nha Trang)



CÒN MÃI TRONG MƯA


"Anh đi rồi, mình em về dưới mưa, chợt nghe thành phố thở dài, bỗng nghe lòng mình se lại ...". Anh ơi, bài hát này đã bao lần làm em khóc, đã bao lần làm em nhớ đến anh... Anh của em giờ đây vời vợi, ở phương trời nào xa thẳm mù khơi . Anh đã bỏ em mà ra đi, em ở lại với nỗi chua xót, đau buồn xuyên buốt lòng em.


Lại một mùa mưa, lại những chiều ở thành phố nhỏ bé này mưa rơi, mưa rả rích dai dẳng như nỗi buồn của em. Anh có biết không, ngày xưa em yêu mưa nhiều lắm, trong cơn mưa em tìm thấy thật nhiều những thơ mộng lãng mạn của riêng em. Rồi anh đến với em cũng từ trong cơn mưa, và từ góc trú mưa, anh bảo rằng anh yêu tha thiết khi nhìn em đưa tay hứng những giọt mưa và khi em thốt lên "lạnh quá". Ánh mắt anh thật nồng nàn, ấm áp, làm cho cơn mưa càng trở nên đáng yêu hơn. Em đã yêu anh từ đấy, nhiều như em đã yêu mưa .


Chúng mình rong chơi dưới mưa, ngồi trong quán cà phê hay góc phố nhìn mưa bay, rồi những tiếng cười nắc nẻ khi anh chở em qua con đường ngập nước mưa ... Chao ôi! Bao kỷ niệm xoáy vào tim em, giờ đây chỉ một mình em lang thang từng con phố như tìm về hình bóng của anh, nước mưa hòa trong nước mắt có ai hiểu cho em. Anh ơi, giờ đây em sợ mưa lắm, sợ đến điên cuồng, tụi bạn thường "dè bỉu" khi em không muốn cùng chúng nó dầm mưa vào những chiều tan học, nào có ai hiểu cho em đâu hả anh?


Anh đã ra đi thật rồi, xa thật rồi, một mình em bơ vơ ở lại . Cuộc đời làm anh thay đổi nhiều quá, tương lai của anh, sự nghiệp của anh đã lần mòn "bòn rút" tình yêu trong anh dành cho em. Em nào dám trách anh, em chỉ thấy một nỗi niềm cay đắng trong em. Anh có còn nhớ chăng, chỉ cách đây một năm thôi, anh yêu em nhiều lắm, lo lắng cho em và luôn nói rằng "em là linh hồn của anh". Em tin anh và yêu anh với một tình yêu nồng nàn, tình yêu đầu tiên của thời con gái và tình yêu ấy em vẫn giữ mãi muôn đời .


Anh ơi! Làm sao em không buồn cho được, làm sao em có thể không nghĩ về anh? Yêu nhau đã ba năm dài, chẳng lẽ anh không hiểu về em sao anh, đâu phải em buồn vì chúng mình xa cách, chỉ tại anh thôi, tại những lá thư ngày càng thưa thớt, thưa thớt đến tàn nhẫn anh có biết không, những lần thăm em cũng xa dần... Có khi bốn, năm tháng dài em nào có biết anh đang làm gì, ở đâu ? Bạn bè hỏi về anh, em chỉ lắc đầu buồn bã. Anh ơi, bao lời "dị nghị" mà em nghe ? Bao lần trong tim em báo hiệu một đổ vỡ?


Đã thật nhiều lần em cố gắng quên anh, quên đi một người đã quên em, cố gắng thật nhiều để quên đi một mối tình thật đẹp mà em đã tôn thờ suốt mấy năm nay, lòng tự ái của em và sự hờ hững của anh đã giết chết lần hồi tình yêu của em. Biết trách ai bây giờ hả anh, trách cuộc đời oan nghiệt đã rẽ chia đôi đường, hay trách chúng mình không duyên nợ . Níu kéo như một cái bóng không một lời động viên, hỏi thăm, an ủi của anh, những lần gặp mặt hiếm hoi cũng trong vội vã, muộn màng, những ngày em trông đợi mỏi mòn, những lời năn nỉ ở lại với em đối với anh như là hư vô thì trong em có còn gì đâu nữa .


Anh đâu có biết rằng những lá thư em viết cho anh nhưng không gởi mỗi ngày càng cao thêm, cao thêm như tình yêu của em hay nỗi đau của em? Anh ơi, nhưng rồi em vẫn không quên được, những lần gặp anh tuy hiếm hoi, vội vã nhưng vẫn bùng lên trong em một tình yêu mãnh liệt, anh ơi em vẫn không dối được lòng mình... Từng ngả đường góc phố nơi nào em cũng nhìn thấy anh, thấy hai đứa tung tăng đùa vui, kỷ niệm chợt đến với em đau buốt, kỷ niệm vẫn còn đây nhưng người xưa giờ ở đâu ?...


Anh biết không, những buổi chiều mưa trong góc quán quen thuộc của ngày nào chỉ một mình em, anh nào đâu biết em nghĩ gì? Lúc ấy em thèm được nghe anh gọi hai tiếng "Ngân ơi!". Em cô đơn quá, trống vắng quá và nghe nước mắt mặn môi tự bao giờ? Và cũng có những đêm không ngủ được, em mong mỏi có được một lá thư của anh để đọc cho đỡ nhớ, nhưng nỗi nhớ vẫn đè nặng lên giấc ngủ của em và em mê man gọi tên anh trong mơ khi thấy anh cùng với một cô gái khác sánh vai nhau nơi một thành phố nào xa lạ .


Anh ơi! Có phải em đặt tình yêu không đúng chỗ? Có phải ngày xưa khi đi chùa với anh, em không khấn vái nên bây giờ không có ai phù hộ cho em? Anh đã quên em, em sống sao đây khi kỷ niệm mỗi ngày cứ dai dẳng bên em, em nhớ anh trong một nỗi niềm khoắc khoải . Giờ này anh ở đâu ? Anh có biết em gọi tên anh từng giờ từng phút, anh có nhớ em như em đang nhớ anh? Có khi nào anh gọi tên em trong giấc ngủ, trong những lần đi về vô tình mắc mưa ? Anh ơi, em vẫn yêu anh, nếu có quên em, anh hãy cố tìm gặp một cô gái nào có tình yêu dành cho anh trọn vẹn hơn em nhé anh. Em không oán trách đâu anh, nhưng em muốn biết và vẫn không biết những chữ "xa mặt cách lòng" có trong anh tự lúc nào ?


Hợp rồi tan, muôn đời vẫn thế phải không anh, và biết đâu nó lại là hạnh phúc của ... riêng anh.


Trần Ngọc Bảo Ngân
(ĐH Cần Thơ)



NỤ HỒNG LẨN KHUẤT


Tôi mở toang cánh cửa cũ. Một vòm trời xanh biếc màu lá hiện ra . Kỷ niệm cũ cứ tràn về làm trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại .


Ngày ấy, cách đây bốn năm tròn. Tôi quen anh. Chúng tôi đã sống và có bao kỷ niệm. Anh chan hòa, dễ tha thứ. Anh nuông chiều tôi theo cách của riêng anh. Vòm trời xanh biếc màu xanh lá này đã chứng kiến cảnh chúng tôi chơi đùa bên nhau . Và hơn nữa nó còn chứng kiến cả cái tính gàn bướng của tôi dành cho anh.


Thế rồi, anh đi xa . Anh mang đầy ắp hình ảnh tôi trong trái tim về Hà Nội . Anh viết thư cho tôi thường xuyên. Những lời lẽ của anh đủ để tôi vẫn là tôi . Một cá tính mạnh mẽ nhưng không ít phần lãng mạn. Anh là thế. Anh đáng yêu biết nhường nào . Tôi bướng bỉnh gàn dở. Tôi giữ khư khư ý tưởng điên khùng của tôi . Anh chỉ là bạn. Một người bạn tốt của tôi mà thôi .


Đã bốn năm trôi qua . Tôi quên anh. Tôi cố đeo đuổi một bóng hình. Xa lạ và khác anh hoàn toàn. Tôi nông nổi . Tôi cố lao mình vào một mối tình vô vọng. Tôi cứ ngỡ tôi yêu người ấy . Tôi đã tưởng người ấy trọn vẹn trong trái tim tôi . Tôi khổ sở, tôi đau đớn vật vã. Và rồi tôi nhận ra rằng: Người ấy chẳng là gì đối với tôi cả.


Vâng! Tôi đã hiểu, tôi đã mất anh. Nụ hồng tôi trao anh lẫn khuất trong tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết. Để rồi tôi đánh mất tình yêu của anh, của tôi .


Hà Nội đã gần sang tháng chín. Anh đang làm gì? Anh có nhớ đến nhỏ Mai dù chỉ là thoáng qua ? Giờ đây, em đã là cô sinh viên Văn Khoa đại học Đà Lạt. Ở nơi cao nguyên ngút ngàn màu xanh ấy, em luôn nhớ đến khoảng trời xanh nhỏ bé của chúng mình. Em không cầu xin anh tha thứ. Em cũng chẳng cần van nài để trở thành bạn của anh. Mọi cái đã qua đi . Thời gian thì ngàn đời không trở lại .


Em càng không phải là em của ngày ấy . Dù ở đâu, nơi nào . Một góc trái tim em luôn có hình ảnh anh. Và sâu thẳm trong hồn, em luôn cầu mong anh hạnh phúc.


Mai Chiếu Thủy
(ĐH Đà Lạt)



Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 13116100921818589433_574_0



SẦU TÍM


Mười chín ngọn nến lung linh đợi tôi thổi tắt. Thấm thoắt đã một năm tôi xa anh...


Không hiểu sao mỗi lần nhắc đến là lòng chợt thấy nhói đau . Kỷ niệm xưa ùa về còn rõ nét nhưng chỉ có mình tôi sống với hoài niệm cũ. Cũ nhưng mà mới, có một lẽ mới ở đây là tôi không còn có anh.


Tháng mười một giá rét tôi xa Huế đến xứ sở mộng mơ . Tôi đến làm việc với chị tôi - chị bà con xa - theo yêu cầu của chị . Ra đi tôi chỉ có ước vọng duy nhất là làm có tiền giúp đỡ cho ba mẹ . Giã từ tuổi học trò thơ mộng, tôi tiếc lắm nhưng biết làm sao . Mười hai năm học tôi ngỗ nghịch như con trai (hơn nữa là đằng khác). Tôi vẫn thường chế giễu đám con gái bạn tôi là ủy mị, mơ mộng, ảo tưởng... Tôi vô tư đánh bạn với đám con trai ở lớp, với bộ dạng con trai một trăm phần nghìn. Này nhé: tóc tém cao, trán dồ, đặc biệt hai đồng tiền mua đứt hồn gã con trai nào lơ ngơ ngó vào . Chưa hết cái răng mọc mất trật tự mà người ta thường gọi là "răng khểnh" làm không ít đấng mày râu ... chụp ếch tơi bời khi sơ ý nhìn tôi cười . Bạn bè gọi tôi là "người đẹp Bắc Băng Dương".


Giã từ lớp cuối cấp III tôi đến Đà Lạt rèn luyện cho tim tôi càng thêm lạnh giá. Kế hoạch của tôi bị "phá sản" vì anh - Anh đã làm con tim "bắc cực" của tôi tan ra như nước và nóng lên. Cũng như tôi, anh xa Đồng Nai - quê hương anh - lên đây làm. Đúng là "gậy ông đập lưng ông". Hôm tôi bước vào phòng làm việc, bắt gặp nụ cười làm quen phô ra chiếc răng khểnh của anh, đã làm con tim tuổi 18 của tôi xao động. Và cũng từ đó nhật ký tôi mang đầy tên anh (viết nhật ký là điều "tối kỵ" của tôi ngày xưa).


"Anh có gì đặc biệt không nhỉ ?" . Đó là câu hỏi tôi trằn trọc thâu đêm tìm lời giải đáp. Ngoài giờ làm, tôi và anh thong dong hết nơi này đến nơi khác. Anh kể về anh cho tôi nghe . Anh xa nhà đã bốn năm - bốn năm xa quê để kiếm sống giữa xã hội bon chen thật khó. Tôi thường hay bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi, cái nhìn dịu dàng, thông cảm và khuyến khích hơn. Ánh mắt ấy hơn một lần tôi lầm tưởng anh "yêu" tôi . Cũng ánh mắt ấy, làm tôi bối rối và y như rằng tôi chẳng làm được gì trong lúc đó.


Còn tôi, tôi dành cho anh rất nhiều thiện cảm (tất nhiên rồi). Tôi coi anh như một người anh tinh thần, lo lắng chăm sóc cho anh (tôi tự dối lòng nghĩ anh như là anh tôi). Thời gian cứ trôi, anh và tôi càng hiểu nhau hơn. Duy chỉ có một điều tôi giấu kín. Có những lúc tôi ngồi suy nghĩ mông lung tưởng tượng nếu có một ngày nào đó anh xa tôi, lúc đó tôi sẽ ra sao nhỉ ? Tôi mỉm cười xóa đi ảo tưởng không lấy chi là vui ấy vì tôi đang còn có anh...


Nhưng đời ai biết được chữ ngờ. Cái định mệnh ấy cũng đã xảy ra . Nhưng đau thương nhất lại xảy ra đúng ngay ngày sinh nhật của tôi . Sinh nhật lần thứ 18 - cái tuổi mà bất cứ ai cũng có quyền mơ ước một tương lai sáng lạn.


Anh báo cho tôi biết ý định nghỉ làm của anh. Tôi chết lặng chưa kịp mời anh dự sinh nhật tôi . Tối hôm ấy, tôi thổi tắt mười tám ngọn nến hồng mà nỗi buồn mang theo trên khuôn mặt. Đến khi chẳng chịu được nữa, tôi òa hkhóc như chưa bao giờ được khóc. Anh quay đi và an ủi tôi . Anh nói "Minh sẽ viết thư cho Ngân khi Minh về tới nhà". Không muốn nghe gì cả, tôi gạt tất. Tại sao anh không nói điều tôi mong đợi dù chỉ một lời rồi xa tôi cũng đành.


Anh đi cũng trong một mùa đông giá lạnh. Một năm tôi quen anh và bây giờ cũng một năm tôi xa anh. Được gì? Buồn và khổ. Một năm tròn anh chỉ gửi cho tôi một lá thư như lời anh hứa lúc chia tay, còn lại bặt vô âm tín. Chính tôi đã đánh mất "gã con gái" ngày xưa vô tư và gàn bướng trong tôi . Một lý do khá đơn giản: Vì xưa tôi có anh và nay tôi mất anh. Mất thật sự!


Thủy Tinh
(Đà Lạt)



CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT


Tôi nhớ rất rõ, cũng chính công viên này, cũng gốc cây tôi đang ngồi đây, với tập nhạc nhàu nát trên chiếc quần Jean đã bạc màu và rách nhiều chỗ. Còn gốc cây đằng kia cũng là nơi em và tôi đã từng ngồi qua . Nhưng 2 gốc cây ấy bây giờ đã khác xưa nhiều . Cũng phải thôi Uyên nhỉ ? Đã năm năm rồi còn gì! Năm năm, một thời gian chắc đã đủ dài để một người tìm quên một người, nhưng với tôi thì không.


"Năm năm rồi không gặp...". Năm năm ai oán trong âm nhạc ấy chắc cũng tương tự như năm năm xa cách của chúng ta thôi, phải không Uyên?


Ngày ấy, có lẽ em đã từng nhìn tôi đang say sưa với những bản nhạc đầu tay nằm ngổn ngang trên thảm cỏ. Và rồi ngọn gió đã vô tình hay cố ý đem chúng sang bên em, để em mỉm cười nhìn tôi lúng túng, để tôi vụng về với câu xin lỗi ngập ngừng. Em trả những nốt nhạc ấy về cho tôi và hỏi: "Có phải anh sáng tác những bản nhạc này không?". Tôi mỉm cười gật đầu rồi trở về giang sơn của mình... Cả chiều hôm đó, tôi chỉ thấy những nốt nhạc của tôi nhảy múa theo từng nhịp điệu và âm hưởng từ giọng nói nhỏ nhẹ của em.


Chúng ta quen nhau từ đó Uyên nhỉ ? Lúc ấy em thật vui vẻ và hồn nhiên. Còn tôi, tôi bối rối và ngây ngô làm sao ấy . Tôi chỉ đủ can đảm để trả lời "Đăng" khi em hỏi tên tôi, em kiên nhẫn và khẽ cười với tôi như chờ đợi . Làn môi ướt, đôi mắt long lanh cùng mái tóc dài, đen mượt phủ kín bờ vai thon đã làm tăng thêm nét thùy mị của em, nó cũng dịu dàng như em vậy "Lâm Thảo Uyên", ái nữ của một vị Bác Sĩ khá nổi tiếng và là một nữ sinh lớp 12 của trường Sidney Girl High School. Tôi cảm thấy thật vui khi được làm láng giềng với em, với trường em.


Tôi thường nắm tay em, đi thật sát bên tôi trên suốt con đường với hai hàng cây rợp bóng, để bàn chân chúng tôi khẽ dẫm lên những xác lá vàng rơi . Tôi than: "Con đường này ngắn quá Uyên nhỉ ?". Em hỏi: "Đường ngắn nhưng tình dài phải không anh?!" và tôi sung sướng siết chặt tay em.


Có lẽ chúng tôi sẽ còn vui vẻ lắm nếu kỳ thi tú tài đừng bao giờ đến. Nhưng nó đã đến, đến với mùa đông rét mướt, và em gọi nó là bước ngoặt mới của cuộc đời . Em lo lắng thật nhiều cho kỳ thi, tôi lo lắng nhìn tương lai đang đến...


Cuối cùng mùa thi cử cũng qua, để rồi sau đó em theo Y khoa như một truyền thống tốt đẹp của gia đình. Còn tôi, tôi vác đàn vào trường âm nhạc để quyết tâm thực hiện những ước mơ và lý tưởng của tôi . Cũng từ đó tôi và em không còn dịp cùng ngồi đợi xe những buổi chiều tan học. Cũng từ đó, đường xưa chỉ một mình tôi lầm lũi bước đi trong mệt mỏi .


Lần cuối cùng tôi và em sánh bước trên con đường ngắn nhất ấy, em đã nói thật nhiều, nhưng tôi chẳng còn nghe, chẳng còn thấy điều gì nữa . Tai tôi như đã ù, mắt tôi như đã mờ đi và hơi thở như hụt hẫng, vì tim tôi đang đập mạnh, thật nhanh khi nghe em nói: "Chúng ta chia tay anh nhé?". Tôi im lặng, em giải thích: "Tình yêu không chỉ là một chút đam mê, lãng mạn. Cũng không hoàn toàn bị khống chế bởi vật chất..." Tôi đau đớn nhìn mắt em hoen đỏ, nhìn hai giọt sầu lăn dần xuống đôi gò má như đã tiều tụy đi nhiều . Tôi ao ước được cất chúng vào lòng để mắt em luôn trong sáng. Em quay mặt đi: "Em không muốn sống mãi trong mơ, còn cuộc đời trước mặt...". Tôi như muốn ghì chặt lấy bờ vai run run ấy, nhưng tôi đã kiệt sức. Em nhìn tôi và hỏi: "Em biết... anh sẽ sống mãi với những lý tưởng và ước vọng của một nười luôn say mê âm nhạc phải không anh?" . Tôi im lặng, và sự im lặng ấy đã đưa em xa tôi . Tôi không hiểu gì cả, và cũng chẳng muốn hiểu, vì tôi đang tranh thủ những giây phút quý báu cuối cùng để thu nhặt tất cả những hình ảnh, lời nói của em vào ký ức trước khi chúng kịp tan biến đi như hạt nắng chiều . Hình như tôi lập lại câu nói ngày nào: "Con đường này sao ngắn quá...". Em dứt khoát: "Nhưng đường đời còn dài lắm anh ạ!". Tôi tự hỏi lòng mình: "Tại sao, tại sao tôi mất em? Vì tôi không thực tế ư ?".


Tôi nhìn em bước những bước nặng nề lên xe buýt, cánh cửa ngăn cách đang từ từ khép chặt lại . Tôi không còn được ngồi cạnh em ở băng ghế sau cùng, không còn được đưa em về nhà như xưa nữa . Tôi gọi em: "Uyên ơi! Anh sẽ mãi nhớ em...". Em cúi mặt không nhìn tôi . Hình như em đang khóc, em khóc cho tình tôi và em, em khóc khi tôi đang nuối tiếc, em khóc trong sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh... Xe lăn bánh khi tôi đang thì thầm hát những lời nhạc đầu tiên của bài hát tôi sẽ viết cho em, viết cho mối tình đầu và viết về con đường ngắn nhất: "Ngày xa xưa ta hứa nhau, tình đến ngàn sau, ngờ đâu em giờ xa rất xa, tình đầu chôn dấu ...".


Đăng Anh
(Australia)



Vẫn Còn Để Nhớ


Mùa hè. Nắng như chảy ra trên những con đường nhựa, những tàng cây khô héo rũ xà trên những chiếc xe phóng ào ạt qua nhau, không kịp cả nhìn nhau . Tôi ngồi nơi bàn làm việc hướng ra đường, thấy cả những khoảng không trước mặt vàng chóe một màu nắng. Hè đều đặn mỗi năm lại quay về. Nhưng có biết bao điều theo ngày tháng đã vĩnh viễn ra đi . Thoáng một bóng áo đen trên chiếc xe màu nho lướt qua, trong nắng lấp lóa giống hệt Khương. Trưa thật vắng và tôi lại bắt đầu ngồi nhớ.


Ngày trước, một ngày trong những ngày bên nhau . Những ngày tôi và Khương còn học chung trường đại học tại chức trên lộ Hai Mươi . Mùa hè cũng nắng chói chang như bây giờ. Lớp Quản Trị của Khương nghỉ hè sớm hơn lớp Anh văn của tôi, nên sáng sáng tôi không còn phải ghé rủ Khương cùng đi học. Chị ghi phiếu ở bãi giữ xe phẩy tay cho tôi vô rồi cười nói: "Thôi quen mà. Không có cậu, tôi sợ cô sẽ làm mất phiếu xe thì khổ.". Tôi cười theo, nghe nao nao nhớ Khương. Vào lớp, hễ đọc sai một từ tiếng Anh thì mấy chị ngồi kế lại bấm tôi: "Quản trị nghỉ hè sớm chi cho Anh văn khổ vậy không biết. Phải kiện Ban giám hiệu mới được.".


Rồi một buổi trưa tan học (Hôm đó môn Listening mà tôi chỉ toàn ngồi nhớ), tôi thấy anh lên trường đón, mồ hôi đầy mặt và đầy cả áo . Cả lớp tôi ai cũng tủm tỉm cười . Trên đường về, tôi thấy tay Khương đầy vết xước. Tôi hốt hoảng hỏi . Khương kéo ống quần Jean: những vết máu còn nguyên. Tôi hỏi giọng ngấn nước: "Sao vậy anh?" - "Anh qua đường gấp quá đụng phải chiếc xe lôi ngược chiều". Tôi dằn dỗi: "Thụy dặn chạy chậm mà không nhớ. Ra đường phóng xe vậy hoài .". Khương nhìn tôi: - "Anh sợ lên trễ Thụy đã về rồi". Tôi nhấm nhẳn: "Bị vậy không về nhà còn ráng lên đón Thụy làm chi". Khương cười nói vì nhớ tôi . Tôi lặng im, nghe hạnh phúc nhảy nhót trong tim, nghe nắng hạ nồng nàn trên má.


Chiều đó tôi ghé tiệm thuốc tây, ấp úng hỏi mua thuốc bị đụng xe . Ở đó ai cũng cười hỏi tôi mua cho ai, vết thương ở đâu, nặng hay nhẹ, bao nhiêu tuổi uống. Tôi thì thật thà nói mua cho con trai uống, bị chảy máu ở chân. Tôi còn hỏi mua thuốc nào uống để đừng đau . Chú bán thuốc chọc tôi: mua cho người yêu phải không? Vậy mà tôi dám gật đầu . Rồi tối đó tôi đem thuốc lên khu tập thể nhà anh ở, đưa thuốc và dặn dò anh uống. Anh hỏi có cho anh uống thuốc mê không, tôi lại ngúng nguẩy dỗi hờn cho anh năn nỉ. Chúng tôi ngồi bên nhau trên ban công, nhìn ra phía bờ sông bến Ninh Kiều về đêm nhấp nháy ánh đèn, gió dưới sông thổi lên mát rượi . Tôi để yên bàn tay bé nhỏ của mình trong tay anh nồng ấm, thấy mùa hè của tôi sao ngọt ngào, hạnh phúc.


Rồi những buổi tối tháng năm nóng muốn điên người . Anh chở tôi chạy lang thang hóng gió trên những con đường lao xao hàng phượng vĩ. Và đi coi phim. Anh mua cho tôi bao nhiêu là kẹo . Tôi chu môi: Bộ Thụy là em bé hả ? Anh cười nháy mắt: "Với anh thì lúc nào cũng là bé cưng". Rạp hát ngày xưa chật chội, lèo tèo vài cây quạt. Tôi nhõng nhẽo than nóng. Anh lấy tập quạt cho tôi suốt buổi . Anh vừa quạt vừa khe khẽ hát bên tai tôi ... "Vai anh em hãy tựa đầu . cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi .". Giọng Khương ấm áp, nồng nàn. Tôi nhắm mắt, tựa đầu bên vai anh, chợt tin tưởng hạnh phúc này là thật sự, là vĩnh cửu .


Còn biết bao ngày tháng biết bao kỷ niệm vẫn còn đầy và vẫn còn sóng sánh mới nguyên men hạnh phúc. Nên mãi cho đến giờ tôi vẫn tự hỏi: Sao ngày đó chúng tôi yêu nhau đến vậy mà rốt cuộc rồi cũng chia tay . Với tôi thì chẳng có lý do nào đáng cho việc hai người yêu nhau chia tay nhau ngoài hai chữ: Còn yêu hay không. Tôi còn nhớ gương mặt Khương lúc đó, cũng vật vã, cũng tan nát. Nhưng chính Khương là kẻ quay lưng thì tôi nghĩ anh còn vật vã, còn tan nát để làm gì. Chỉ có hai điều là còn yêu hay không. Ngoài ra không có lý do nào khác. Nên ngày đó tôi không muốn nghe bất cứ lời biện minh nào của anh. Tôi điên cuồng đem hết tranh ảnh thư từ trả lại cho anh rồi sống những ngày tháng vật vờ đau khổ, không phải là tôi nữa . Giờ nghĩ lại tôi còn cảm thấy ngạc nhiên: Không biết sao tôi đã đủ sức vượt qua khỏi những ngày tháng chông chênh đó. Tôi và anh bây giờ vẫn ở cùng một thành phố nhỏ như bàn tay . Chỉ cần đi qua hai con phố ngắn, chưa đầy mười phút đã đến nhà nhau nhưng tưởng như xa ngút ngát đến nghìn trùng. Thỉnh thoảng trên đường phố những chiều tan sở, tôi gặp Khương chạy xe ngược chiều . Vẫn dáng dấp, vẫn mái tóc đó ngày xưa với những yêu thương, giờ nhạt nhòa xa lạ . Cái kính đen làm tôi không thấy được ánh mắt anh, dầu biết không còn ánh nhìn nồng nàn như thuở trước, nhưng khi trông thấy anh có vẻ gầy ốm, hốc hác hơn xưa tôi lại thấy nao lòng muốn khóc. Tôi không còn thấy giận anh. Không biết tôi có còn yêu anh không, nhưng kỷ niệm ngày xưa của mối tình đầu vẫn còn nguyên vẹn đủ đầy trong ký ức. Những ngày hạ ngày đông. Những ngày mưa ngày nắng, những ngày tháng với tôi là hạnh phúc. Và trong những ngày dài sắp tới, tôi biết mình vẫn sẽ mang theo . Với anh, tôi cũng mong như vậy, vì:


"Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn
Ta mang theo nhiều yêu mến trong đời
Trong mọi nỗi buồn vui cuộc sống
Sẽ ấm lòng khi nhớ lại, người ơi!"


Hồng Ngọc
(Cần Thơ)



Biết Nhớ, Biết Quên


Tôi quen anh khi tôi bắt đầu đặt chân vào cấp ba . Là con một, tôi thường mong mỏi có một người anh hoặc chị gì đó. Thế là, tôi nhận anh làm anh kết nghĩa . Có thể nói anh rất hợp với vai trò ấy . Anh lo lắng, khuyên nhủ tôi nhiều điều bổ ích.


Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi anh: "Có ai tặng hoa hồng mà không kèm theo ý nghĩa không, anh Hai ?" - Lần đó, anh không trả lời tôi ngay mà hỏi ngược lại: "Có ai vừa tặng em hoa hồng, hở út?". Tôi gật đầu: "Một người "bạn trai" của một chị bạn". "Tốt hơn hết em đừng nên giao thiệp với họ nữa mà sứt mẻ tình cảm. Anh chàng ấy thuộc dạng người "đứng núi này trông núi nọ", không tốt đâu . Dù sao thì em còn nhỏ, ráng lo học nghe út!". Tôi tin anh thật nhiều . Tôi thường kể hết cho anh nghe những buồn, vui, giận dỗi của mình.


Thỉnh thoảng, có lá thư ai đó nhét trong hộc bàn tôi cũng đưa anh xem. Tôi vô tư và cũng không kém phần bướng - tôi có thể cãi bướng với anh hàng giờ. Và cuối cùng bao giờ anh cũng nhường tôi với câu nói: "Người ta cãi nhau là để tìm ra tiếng nói chung chứ không phải hơn, thua nhau". Tôi vẫn còn cố chấp đến độ "Em nghĩ tiếng nói chung ấy là: Anh phải nhường em". Anh cốc đầu tôi, tôi dẩu môi giận dỗi .


Có lẽ, tình cảm của tôi và anh sẽ tốt đẹp biết mấy nếu đừng có cái ngày anh đường đột... tỏ tình với tôi! Lần đó, tôi hụt hẫng nhiều về anh. Tại sao, anh không cứ giả vờ làm anh của tôi thì có hay hơn không? Tôi lánh mặt anh hàng tháng trời .


Cuối cùng, anh đến cổng trường tìm tôi - ngỏ lời "xin lỗi" và xin được làm anh Hai như xưa - Tôi hỏi: "Thế tình cảm đó thật hay giả" - "Anh không hề nói dối nhỏ bao giờ. Nhưng nhỏ không chấp nhận, biết làm sao hơn. Thế gian này khối người yêu một mình, thêm anh nữa có sao .". "Thế thì liệu tình cảm anh em mình có còn như xưa ?". Anh cúi đầu im lặng. Tôi biết "người ta không thể giả vờ khi người ta có một trái tim biết nói".


Thời gian thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt... Tôi ra trường. Nhà tôi có một mình tôi, mẹ không muốn cho tôi đi học xa .


Tôi buồn thật nhiều và bi quan hơn lúc nào hết. Và chính anh lại là người an ủi, mang đến niềm tin cho tôi, vào những lúc ấy . Trái tim chẳng là gỗ đá, tôi biết nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào chẳng hay ...


Và cho đến khi những gì muốn giấu, anh đã không giấu được tôi . Tôi mất anh hay đúng hơn là tôi đành phụ anh. Biết làm sao khi trong tình cảm tôi là kẻ ích kỷ - tôi không muốn có người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh trước tôi . Và tôi cũng không muốn anh san sẻ tình cảm cho ai . Điều tôi biết quá muộn màng so với năm năm trời tôi quen anh. Giá như, tôi đừng quá tin anh... Giá như ...! Có phải qua mỗi bi kịch người ta thường: giá như ...


Tôi cố tạo vẻ bình thản để nói lời chia tay . Anh gục đầu . Có hay, tôi cũng quằn quại trong thương nhớ ngổn ngang...


Thời gian lại thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt...! Có lẽ, anh đã quên tôi ?! "Ai biết yêu rồi cũng một thời biết nhớ và biết quên!".


Xuân Mai

Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3) 1311611856217121217_574_0



 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p1)
» Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p2)
» Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p4)
» [Truyện ngắn] Anh - Người hàng xóm đáng yêu p4
» Truyện ngắn: Khoảng cách từ yêu đến yêu
Yoofam
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Bạn không có quyền trả lời bài viết
Yoofam :: YOO! PARK :: Văn hóa đọc :: Đọc truyện :: Tuyển tập truyện ngắn về mối tình đầu (p3)-