Gửi bố mẹ yêu của con!
Con đã bước sang tuổi thứ 21 cái tuổi đủ trưởng thành để nhìn nhận mọi việc, đủ chín chắn để quyết định hướng đi của tương lai và đủ bản lĩnh để đối mặt với những khó khăn và rào cản trong cuộc sống. Con không còn là cô bé ngốc nghếch ngày nào suốt ngày chỉ biết im lặng, thu mình lại trong góc phòng và khóc lóc khi nghĩ “Bố mẹ không thương con, bố mẹ ghét con”. Đơn giản vì lúc ấy, con thấy mình đơn độc, lẻ loi… con buồn lắm!
Khi bước chân vào giảng đường Đại học, món quà duy nhất mẹ tặng con đó là chiếc gương soi . Giờ đây con lại lấy nó ra ngắm và ngẫm lại quãng thời gian xưa khi con còn là cô bé mít ướt và yếu đuối. Tất cả ký ức dường như lại theo bánh xe ký ức thời gian quay trở về, ngập tràn trong tâm hồn và đọng lại nơi trái tim con một tình yêu rộng lớn.
Bố là con trưởng của cả dòng họ Trần Duy. Bố lấy mẹ không phải vì tình yêu mà vì trách nhiệm, vì tuổi tác, vì muốn có người nối dõi. Khi mẹ mang bầu bố đã rất vui, bố vui đến mức nghĩ rằng cái thai đó chỉ có thể là con trai. Bố vui đến mức mua sắm rất nhiều thứ từ chiếc tã lót nên chọn hình vuông hay hình tam giác, rồi từ cả những bộ đồ chơi đủ màu sắc như tất cả chỉ để chào đón một cậu quý tử. Ngày con chào đời, cả bố và mẹ đều rất hồi hộp, lo lắng nhưng mọi thứ dường như sụp đổ khi con là con gái. Lần đầu tiên con cất tiếng khóc chào đời thì cũng là lúc những nụ cười trên môi của mọi người được thay thế bằng những tiếng thở dài xen lẫn với những giọt nước mắt của sự nuối tiếc, bàng hoàng.
Bố đã suy sụp và dường như mất niềm tin vào cuộc sống. Bố ngập chìm trong thứ men say cay nồng của rượu và quên mất sự có mặt của con, đứa con gái bé bỏng, chưa một lần được bố ẵm trên tay…
Bố luôn lạnh nhạt với con, luôn trách mắng tại sao con lại là con gái, luôn nói con là đồ vô dụng… Những lời nói ấy đã cứa vào trái tim con những vết rạch rất sâu. Con thích những bộ váy lấp lánh, con muốn được đi công viên, muốn có được một con búp bê biết hát, muốn làm rất nhiều điều nhưng bố mẹ nói “Con thích không có nghĩa là bố mẹ thích nhưng bố mẹ thích thì tất nhiên con phải thích”. Con từng thu mình trong góc phòng, lặng im trong bóng tối và khóc rất nhiều khi những điều đó bố mẹ cũng không hiểu cho con. Con cũng là một sinh linh, là một con người nhưng tại sao chưa bao giờ bố mẹ yêu thương con như những đứa trẻ khác?
Lớn hơn một chút khi con được vào đội tuyển Văn và được chọn đi thi cấp huyện lúc 14 tuổi. Lần đầu tiên trong đời con làm được điều gì đó nhưng cũng chính trong những giây phút ấy con thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối. Các bạn đều được bố mẹ đưa đi thi, còn con thì không, nhưng trong phòng thi con đã rất cố gắng vì con nghĩ biết đâu bố mẹ sẽ chờ con ở ngoài cổng trường thì sao? Con dường như có thêm niềm tin và hoàn thành bài thi rất tốt nhưng khi bước chân ra khỏi phòng thi, con lần tìm hình bóng bố mẹ trong tuyệt vọng và lúc đó con đã òa khóc, nước mắt như muốn nổ tung giữa muôn ngàn cảm xúc, bất lực và chán nán. Con đã không về nhà, con lang thang trên những cánh đồng thơm mùi lúa non, những cánh hoa đủ màu sắc, tiếng chim kêu rộn ràng, mọi thứ vẫn rất bình yên và đẹp như vốn dĩ tạo hóa sinh ra nó thì cũng để nó được sử dụng những bản năng vốn có để sống có ích. Còn con, con là gì trong cuộc sống, con là gì trong mắt bố mẹ? Con là gì ạ? Những cảm xúc ấy cứ trực trào nơi khóe mắt, con lại thu mình vào sự lặng im và vì mệt mỏi con đã ngủ quên bên gốc cây đa.
Mẹ đã tìm con, mẹ đã khóc rất nhiều. Đến lúc ấy mẹ mới biết con được vào đội tuyển, con được đi thi cấp huyện. Cũng đến lúc ấy, mẹ mới hiểu và sợ mất con như thế nào? Khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng tội nghiệp, mẹ đã ôm con vào lòng và òa khóc, lần đầu tiên trong đời con cảm nhận được mùi hương hoa bồ kết từ mái tóc mẹ, từ hơi thở đang dồn dập nhưng ấm áp và con hạnh phúc biết bao. Con ngỡ ngàng, con xúc động, con như được hồi sinh sau bao tháng ngày cô đơn buồn tủi. Như chính cuộc đời lúc này mới khai sinh ra con để con biết mẹ yêu và thương con nhiều lắm…!
Nhưng bố vẫn lạnh nhạt với con như thế, bố vẫn im lặng, vẫn luôn lảng tránh khi có sự hiện diện của con, như con sinh ra là một người thừa trong cuộc đời. Khi con bị ốm, không thể đứng dậy nổi bố vẫn bắt con phải nấu cơm, con không trách gì bố. Vì con tin rồi cũng sẽ có ngày bố hiểu và yêu quý con. Nhưng nhiều khi con lại có cảm giác con không là gì cả, hay con không phải con đẻ của bố?
Những năm cuối cấp con vùi đầu trong đống bài tập để chuẩn bị cho kỳ thi Đại học, bố vẫn im lặng, không một lời động viên an ủi. Lúc này thì con hoàn toàn bất lực, con chán nản và tuyệt vọng, con không hiểu con cố gắng để làm được điều gì nữa vì có lẽ con vẫn chỉ là con gái. Nếu con là con trai thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Con buông xuôi tất cả, bố vẫn im lặng, vẫn không hề quan tâm đến con, như đó là một điều tất yếu, là một chu kỳ tuần hoàn không bao giờ có thể thay đổi. Con chưa bao giờ lại thấy sợ sự im lặng đến thế, 20 năm chưa một lần con được nghe tiếng gọi “Con ơi” từ bố… Nhưng con còn có mẹ. Lúc đó con vẫn nhớ, mẹ đã pha cho con một ly cà phê bảo con uống xem như thế nào? Con chỉ cảm nhận được vị đắng và đọng lại là hương vị ngọt ngào thơm thơm. Mẹ muốn con ngẫm kỹ điều gì đó từ ly cà phê này. Con lắc đầu và lại im lặng… Rồi mẹ lại mỉm cười và không nói gì cả như muốn để con tự ngẫm ra điều gì đó.
Sau đó con đã hiểu, những hạt cà phê khi ngâm vào nước nóng sẽ ra một thứ nước mới, đặc trưng của riêng nó. Nếu chỉ là những hạt cà phê thì không ai có thể cảm nhận được đầy đủ mùi vị, hương thơm của nó nhưng khi gặp nước nóng cà phê sẽ biến đổi và tỏa ra hương vị đặc trưng . Và con cũng thế... Khi con bước vào ngưỡng cửa Đại học, cũng là lúc phải đối diện với rất nhiều khó khăn thì con đã biết bố cũng rất thương con. Bố im lặng để con có thể đứng trên đôi chân của chính mình, tình yêu thương không thể nói hết qua ngôn từ mà xuất phát từ hành động, bố đã gửi con những bức thư mà bố đã viết trong suốt 20 năm qua. Bố cũng rất muốn ôm con, gọi con nhưng bố muốn con học cách đối mặt với khó khăn, với những khoảng lặng trong cuộc sống để con mạnh mẽ và bản lĩnh hơn trước sóng gió cuộc đời.
Bài học gần 21 năm quá dài và chứa đựng cả những giọt nước mắt, hờn ghen, cô đơn, chán nản và cả những lần tuyệt vọng nhưng bài học này quá tuyệt vời khi con hiểu ra “Con cũng là một sinh linh”. Con không có nhiều nụ cười, không có sự quan tâm yêu thương từ bố mẹ trong suốt những năm tháng ấu thơ, nhưng con đã học được cách đối mặt với nó để vững vàng hơn trong cuộc sống.
Đó là bài học tuyệt vời nhất bắt đầu từ những điều giản dị nhất…
Con yêu bố mẹ của con! ^^