MrYun lv 29
Bài gửi : 170 Tiền do : 0 Tiền na : 5585 Thích : 2
Xem phòng tài sản Huy chương:
Vật phẩm mới:
| Wed Jul 20, 2011 7:50 am | |
| ... đó là lúc bố mẹ đã về hưu, đã đi mòn mỏi miệt mài cả quãng đường dài cõng con trên vai... Không hề than vãn, cũng chưa kêu nản bao giờ. Đó là quãng thời gian, đau đứt ruột khi con đau, xót tê tái người khi con vấp té...
Bố mẹ, và cả cuộc đời dài ngoằn như thế... Không đòi hỏi. Không trông mong con điều gì tuyệt đối, vì sợ hãi trở thành gánh nặng cho con...
Mấy ai hiểu?
Con trai lớn chững người,đi sớm về khuya, thật tình mà nói, bố mẹ có quan tâm mấy, cũng không tài nào biết được con làm gì...
Con có quan tâm không?
Đã xa xôi quá rồi cái thời "đi thưa về trình" hay chăng?
Con trai lớn chững người, con có quyền ra ngoài và tung cánh tự do tự tại, con có quyền cho phép mình la cà bạn bè hàng quán, con có quyền cho phép mình tiêu tiền của mình,
Bố mẹ không hề bắt ép con phải ở nhà, phải lo cho gia đình...
Con có nhận ra điều đó?
Cũng lỗi mốt mất rồi, cái thời ở nhà trông em, rửa chén...
Con trai lớn chững người, con có quyền cho phép mình về khuya về sáng, con giao lưu vui vẻ, hòa đồng bạn bè, ga-lăng với bạn gái, hết mình với những cậu bạn trai.
Bố mẹ để con tự do kết bạn, chỉ đơn giản con có thể tinh tế tìm được đúng người đúng bạn...
Con có hiểu chăng?
Đó là thời điểm, con đòi tự do, con phán xét bố mẹ khi bố mẹ phán xét... "bạn" của con!?
Con trai lớn chững người, ra đời làm ăn với đủ loại đủ hạng người, con tươi cười, chào tây chào ta đủ kiểu, con ăn mặc sang trọng và gặp những người sang trọng, con nói chuyện lịch sự với các ông các bà tai to mặt bự,
con dạ con thưa các sếp lớn...
Bố mẹ không tính toán so đua gì, vốn dĩ ra ngoài phải khôn khéo thế, ấy vậy mà, đối với gia đình, con lạnh nhạt trốn tránh... con gắt gỏng, con khó chịu, con mang tất thảy mọi sự tức giận ở ngoài đường về gia đình...
Có ai trách móc gì con dùm bố mẹ chưa?
Có khi nào, lúc con hàng quán tối khuya với bè bạn, con nghĩ tới cửa nhà bố mẹ đang chờ?
Có khi nào, lúc con móc ví xe xua, chứng tỏ "anh đây" với cô bạn gái, con nghĩ tới bố mẹ cơm canh đạm bạc ở nhà?
Có khi nào, lúc con mang chai rượu xa xỉ biếu đông biếu tây, con nghĩ tới căn bệnh thấp khớp của bố hay mẹ luôn ho khan từng đêm?
Chẳng ai nói gì con cả, con có quyền hưởng thụ những gì con làm ra nhưng con à, ai đã làm nên con hôm nay? Bạn bè của con hay bố mẹ? Các sếp, các mối qh bạc triệu của con hay bố mẹ?
Chẳng ai nói gì con cả, con có quyền trác tán, chà đạp lên tuổi trẻ của con vì nó là của con nhưng con à, ai sẽ tiếc dùm tuổi trẻ của bố mẹ vì đã vì con?
Khi con trưởng thành, con đã thiếu trách nhiệm nhiều hơn là bố mẹ tưởng.
Nhưng con à, con có như thế nào, con vẫn là con của bố, của mẹ. Cuối cùng thì, gia đình vẫn là nơi duy nhất đón con trở về, yêu thương con mọi giá dù con thành công hay thất bại...
Con có nhận ra điều đó? | Bức ảnh này đã được thu nhỏ. Muốn xem kích cỡ đầy đủ (1024x768) bạn click vào đây. |
|
|