Người con trai mà nàng chờ đợi, rõ ràng là chàng. Thế mà, nàng lại lắc đầu phủ nhận...
Thân tặng người bạn cùng phòng đáng yêu!
Nàng.
Mưa mỏng tang. Dòng người
sao mà hối hả…
Giọt đắng ngọt. Chút
thanh âm lách tách của thìa inox va vào cốc thủy tinh…
Làn khói mềm uốn lượn
giữa những cung bậc cảm xúc của "Canon in D" trên những phím đàn…
Café cuối tuần, góc
quán Rubic, như một thói quen, nàng an nhiên dõi mắt về phía cuối đường chân trời
xa tít tắp.
“Này
chàng, chàng đang ở đâu thế? Có biết… ta chờ không?”
Câu nói hờ hững nơi
khóe môi. Một nụ cười rơi tõm giữa thinh không. Và, cuốn sách gập lại, những
trang còn thơm mùi giấy mới.
Chàng.
Dạo bước theo những nhịp
chân đẫm nước. Mưa tí tách…
Cất cung nhạc buồn, giấu
niềm sầu cảm nơi khóe mắt, an nhiên giữa phố đông một chiều tà…
Ý niệm dừng chân, mắt
kiếm tìm, chờ mong và thảng thốt…
Café cuối tuần, góc
quán Rubic, điểm khởi đầu, chàng hối hả cất bước chân nhanh về chiếc bàn nơi cửa
sổ loang lổ vệt mưa.
“Có
phải… là nàng đấy không? Phải chăng… ta đã quá đường đột…”
***
Có ai đó từng nói, khi hai người
gặp nhau như một sự sắp đặt của số phận thì hẳn là duyên số của họ quyện vào
nhau. Nghĩa là, giữa những gương mặt nói cười, chàng nhìn ra nàng đang ở đó,
đang hiện diện. Và nàng, giữa một sự ngạc nhiên đến khó tả, nhận ra chàng sau lớp
áo đẫm nước mưa. Cả hai người, đắm mình
trong ánh nhìn xuyên thấu. Mọi cảm giác dừng lại
khẽ khàng. Mọi tâm tư suy nghĩ như trùng nhau giữa những đoạn thẳng vô cớ kiếm
tìm nhau.
Thế nhưng, không gian
không đủ lặng, gương mặt cười không đủ xuyến xao, bàn tay này chưa đủ ấm, trái
tim này đập chưa đủ nhanh…
Nàng.
“Đã
bắt gặp chàng rồi. Nhưng, sao xa lạ quá thế?” Váy trắng thẫn thờ
trong giây lát, bỗng giật mình khi má đã ửng hồng. Nàng đặt tiền thanh toán dưới
cốc café uống dở, khẽ khàng đứng dậy và cầm chiếc ví hồng quay bước đi. Người con trai ấy có
ánh nhìn sâu hút. Đôi mắt chàng ấm như những tia nắng một sớm đông. Chỉ có điều,
chàng bỏ rơi nụ cười đâu mất. Nàng thấy ngỡ ngàng, dường như mình cũng vừa bị
chàng đánh rơi.
Chàng.
Ánh mắt nàng khuất sau
chậu xương rồng nhỏ. Nhưng ta thề là đã nhìn thấy môi nàng cười. Một nụ cười đủ để
tim ta quên đập. Ta bối rối xiết bao. Ta ngại ngùng xiết bao. Trên người ta là chiếc
áo sơ mi ướt nước, là ca vát kẻ caro xộc xệch, là quần âu lấm tấm bùn. Là tóc
rối, là gương mặt gượng gạo. Chân tay ta trở nên thừa thãi. Ta thấy mình nóng sực
khi mà người vẫn đang run.
“Xin
lỗi nàng, ấn tượng buổi đầu tiên… thật tệ… Phải vậy không?”
Và ai đó nói, nếu hơn một
lần họ đã nhận ra nhau, để thuộc về nhau cả trong suy nghĩ, thì thêm một lần nữa
họ đặt duyên tình mình trong hai từ “số phận”. Họ ngó nghiêng đâu đó để nhận ra
nhau và lờ nhau đi. Rồi ngay sau đó, họ lại thỏa chí trêu đùa ý nghĩ của mình: “Phải
chăng, chúng ta sinh ra là để thuộc về nhau?”
***
Nàng.
Tại văn phòng làm việc.
Sơ mi trắng, mini juýp, tóc đuôi gà và giày cao gót. Một chồng cao những hóa
đơn, những văn kiện, những kế hoạch và deadline đỏ chói. Nàng mệt mỏi tách mình
ra khỏi luồng căng thẳng bằng cách nhâm nhi tách cà phê được cô bạn đồng nghiệp
chuyền tay cho.
- Hey! Mệt không? Đầu tuần
hơi bị khủng đấy nhỉ?
- Cũng bình thường, quen rồi. Mà cà phê ngon đấy, sảng khoái ghê. - Cô bạn nháy mắt, nàng
cười.
“Sau
này lấy chồng, nhất định lấy anh nào biết pha cà phê. Chàng ơi, chàng có biết pha cà phê không thế?” Mắt đẹp mộng mơ, mi dài
cong vút, ánh nhìn của nàng như vởn vơ đùa với những áng mây bồng bềnh xốp trắng phía bầu trời.
Chàng.
Tại văn phòng làm việc.
Sơ mi trắng, quần âu, caravat kẻ caro và giày đen bóng loáng. Tờ giấy giới thiệu. Gõ
cửa phòng Sếp mới. Chàng kính cẩn, lịch thiệp. Sếp cười, khuôn mặt tròn ngấn mỡ
gật gật tỏ vẻ hài lòng. Một vài lời đon đả.
- Tốt! Tốt lắm! Cậu được
điều về đây sẽ có cơ hội thăng tiến cao. Hãy cho tôi thấy tài năng của cậu,
chàng trai trẻ ạ!
- Cảm ơn sếp!
Trước khi vào bàn làm
việc mới, chàng tranh thủ nhấp ngụm cà phê, ngó nghiêng chào hỏi các đồng nghiệp
xung quanh. Vô tình, ánh mắt thôi miên, dừng lại ở chiếc bàn ngay bên cạnh.
- Nàng…
- Chàng…
Cả chàng và nàng cùng đồng
thanh. Khẩu hình của hai người như chữ O vừa tròn vừa ngộ. Đồng nghiệp xung
quanh tò mò, ngạc nhiên, xì xầm:
- Ủa. Quen nhau hả?
- Ê! "Chàng và nàng", gọi
nhau thân mật thế. Có gì mờ ám chăng?
Nàng giấu thẹn thùng
qua nụ cười tươi tắn. Chàng giấu ngại ngùng qua những ngụm cà phê.
Nàng.
Sáng sớm, nhận được một sms từ người được lưu trong danh bạ là “Chàng”.
“Lời xin lỗi thứ 100.
Anh thực sự muốn xin lỗi em, nhiều lắm!”
Nàng dụi mắt, lau đi những
giọt nóng hổi tràn mi. Chàng rốt cuộc tại sao lại làm như thế? Tại sao phải
nhún mình vì nàng nhiều đến thế? Nàng đã cứng đầu chối bỏ tất cả, đã đóng luôn
niềm tin vào tình yêu và số phận, nàng bỏ mặc chàng với vò võ những cô đơn.
Nhưng, chàng lại luôn là người nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi vì anh đã tìm
thấy em.”
“Xin lỗi vì anh đã nhận
ra em.”
“Xin lỗi vì anh đã yêu
em.”
“Xin lỗi vì anh đã quá
yêu em.”
“Xin lỗi vì anh đã
không thể làm cho em yêu anh giống như anh yêu em.”
“Xin lỗi…”
Nàng bối rối thực sự. Mặc
dù trước đó, nàng đã rất cố gắng để thôi nghĩ ngợi nhiều, đã rất cố gắng để có
thể tin và yêu thực sự. Nhưng, nàng mơ hồ nhận thấy mình chưa sẵn sàng. Người
con trai mà nàng chờ đợi, rõ ràng là chàng. Thế mà, nàng lại lắc đầu phủ nhận.
Chàng.
Uể oải sau một đêm dài
thức trắng. Vẫn là sự lặng im đến đáng sợ. Chiếc điện thoại chỉ mong chờ tin nhắn
của một người. Đến cả hy vọng được nghe tiếng chuông báo có tin nhắn cũng làm
chàng thấp thỏm. Lời xin lỗi thứ 100 đã
được gửi đi. Chàng không biết phải chờ đợi đến bao giờ, trong khi nàng cứ đáp
trả bằng sự hững hờ vốn có.
Chàng sai vì đã tìm ra
nàng ư?
Chàng sai vì đã nhận ra
nàng ư?
Chàng sai vì đã yêu
nàng ư?
Chàng sai vì đã quá yêu
nàng ư?
Chàng sai vì đã không
thể làm cho nàng yêu chàng giống như chàng yêu nàng ư?
Chàng sai… Có phải vậy không?
Chàng như đang đi lạc
trong một mê cung. Nhưng chàng không cố vùng vẫy để thoát ra, chàng tin tưởng
vào những gì tốt đẹp nhất sẽ đến. Chỉ cần chàng kiên nhẫn chờ đợi, tiếp tục chờ
đợi. Chỉ cần chàng đủ chân thành và sâu sắc. Vì đó là nàng, vì đó là tình yêu
mà chàng biết sẽ thuộc về mình. Thế nên, chàng sẽ một lần nữa tìm thấy nàng giữa
những nỗi niềm hạnh phúc nhất.
***
Ban công tầng hai vi vút
gió, tóc mây bay trong nắng chiều ngả màu vàng nhạt. Nàng đứng khoanh tay
nhìn ra bầu trời xa và rộng, mênh mông như một chiếc thảm khổng lồ. Chàng đứng chờ đợi rất
lâu trước bàn làm việc, chờ đến khi nỗi ngập ngừng tan biến.
- Cà phê nhé!
- ...
- Anh không tự tin cho lắm,
nhưng cũng đủ tự tin để khẳng định mình rất có khả năng pha cà phê.
Nàng khẽ quay người lại,
đón tách cà phê trên tay chàng, nhoẻn một nụ cười thay cho lời cảm ơn. Nàng đã hy vọng rằng
chàng đến, mang theo tình yêu và đức tin đủ nhiều để khỏa lấp mọi hoài nghi
trong nàng. Để rồi, bàn tay nắm lấy một bàn tay.
- Anh sẽ tiếp tục chờ đợi.
Cho đến khi nào…
- Tại sao lại là em?
Cả chàng và nàng đều
chưa một lần nói cho nhau nghe về sự trùng lặp trong suy nghĩ giữa hai người. Họ
có thể kể cho nhau nghe rất nhiều câu chuyện, có thể tâm sự về rất nhiều điều.
Nhưng họ quên hoặc cố tình quên mất việc họ đã nhận ra nhau như thế nào giữa
bao khuôn mặt nói cười, giữa dòng đời nhộn nhịp và quá ư vồn vã, xô bồ này.
- Em đã từng nhủ rằng
đâu đó trên thế giới này, có một “chàng” dành riêng cho em.
- …
- Em cũng đã nhận ra người
đó khi mà người đó đứng trước mặt em trong bộ quần áo ướt sũng, ánh mắt truyền
cho em tin yêu ngỡ ngàng.
Nàng nắm lấy tay chàng
và hít một hơi dài, sau đó quay lại nhìn chàng, đưa bàn tay ra trước mặt chàng
để nói. Trên bàn tay ấy, có ghi một dòng chữ dài:
“From:
Me ; To: You.
Message:
I looked at your face… my heart jumped
all over the place.”
Chàng cũng mỉm cười, đưa bàn tay đang nắm tay nàng lên trước mặt, nói thật dõng dạc những gì mình đã viết trong lòng bàn tay:
“From: Me ; To: You.
Message: I’d give up my life if I could command one
smile of your eyes, one touch of your hand."
Cái nắm tay siết chặt. Những ngón tay đan cài vào nhau. Niềm hạnh phúc
như tìm thấy một cánh cửa thần kỳ để đủng đỉnh đặt chân vào và tỏa ra thứ ánh
sáng dìu dịu.
Vậy là, chàng và nàng đã tìm thấy nhau một lần nữa. Khác với lần trước,
ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Lần này, họ tìm thấy tình yêu thực sự giữa
sự an bài của số phận. Và, còn nhiều hơn cả thế!